Chương 99: Huấn luyện viên đang... hẹn em à?
Diệp Liệt Thanh làm lơ lời từ chối của Văn Uyển, kéo Văn Uyển đi ra ngoài.
“Dượng làm gì đó?” Văn Uyển hồi lâu không rút tay ra được nên để mặc anh tùy ý.
Diệp Liệt Thanh thấy cô không giãy giụa nữa mới nói: “Không phải em muốn đi học hay sao? Đưa em đi học. Ông đây canh bên ngoài.”
Nghe vậy, Văn Uyển sửng sốt, “Dượng bị bệnh à!? Em đi học mà dượng canh chừng cái gì?”
“Ông đây mà không chú ý thì bác Cả của em sẽ dẫn mẹ em tới chuyển trường cho em. Nếu tôi canh chừng ở đây, ông đây không tin bọn họ có thể đưa em đi thoát khỏi tầm mắt tôi.”
Diệp Liệt Thanh vẫn còn ám ảnh trong lòng đối với Văn Quốc Đống, đó là người nói một không nói hai, anh không tin đối phương sẽ từ bỏ ý định đưa Văn Uyển đi chỉ vì vài lời nói của anh.
“.......” Văn Uyển nhất thời không còn lời gì để nói, “Thích canh thì canh đi! Em muốn xem thử một hồi Văn Tuyết có tới trường nổi điên không.”
Nếu nói Văn Tuyết không hiểu Diệp Liệt Thanh, đôi khi cô cũng không hiểu Diệp Liệt Thanh, một người điên với tinh thần không ổn định như vậy mà anh cũng nuốt được.
Không hề chê ghê tởm.
Nghĩ như vậy, Văn Uyển chụp tay Diệp Liệt Thanh, cắn vào dấu răng trên tay người đàn ông mà cô đã cắn lúc trước.
“Á.....” Diệp Liệt Thanh chịu đựng cơn đau trên tay, không khỏi cảm thấy giữa hai chân chợt lạnh buốt, “Con bé chết tiệt, cắn nhẹ chút!”
Lần trước bị đá bên dưới, mãi cho đến giờ vẫn còn đau.
Văn Uyển cắn chảy máu mới nhả ra, lạnh lùng nói: “Tan học em muốn ăn bánh bao cua ở đường Ki Tào bên phía tây thành phố....”
Diệp Liệt Thanh không rụt tay lại, nhìn thời gian trên di động, còn một tiếng rưỡi nữa mới tan học, từ đây đến phía tây đi về phải mất hai tiếng, hơn nữa đang là giờ cao điểm, bị kẹt xe.....
“Tan học tôi sẽ đưa em đến đó.”
Văn Uyển quyết tâm muốn giày vò Diệp Liệt Thanh nên sẽ không dễ nói chuyện, “Không được! Em vừa tan học là ăn liền! Cần phải nóng! Lạnh một chút cũng không được!”
Diệp Liệt Thanh tính thời gian, “Không đủ thời gian đi về.”
Văn Uyển thản nhiên nhún vai, “Không đủ? Vậy dượng đi đi, em không cầm dao kề cổ dượng bắt dượng đi mua.”
Nói xong, Văn Uyển phủi tay bỏ đi.
Diệp Liệt Thanh nghiến răng, giọng căm hận: “Mẹ nó... Em đúng là tổ tông của ông đây! Chờ đi, sẽ đi mua cho em ngay lập tức!”
“Em đói bụng, muốn ăn đủ loại hương vị....”
“Được rồi! Ông đây sẽ mua cho em!”
Nói xong, Diệp Liệt Thanh đi ra ngoài.
Văn Uyển nhìn theo bóng lưng của người đàn ông, nhướng mày, cô có thể gây rối một cách vô lý ở trước mặt Diệp Liệt Thanh, nhưng....
Muốn vượt qua chuyện của Văn Tuyết một cách dễ dàng như vậy à, nằm mơ đi!
Diệp Liệt Thanh chịu khó bị Văn Uyển sai hai tháng, bất cứ khi nào cô khát nước hay đói bụng, muốn ăn cái gì đều phải giao cho cô trong vòng nửa giờ.
Nếu vượt quá thời gian, sẽ là một hồi tra tấn vô tận khác.
Sau hai tháng, tất cả mọi người ở chi nhánh phía tây có thể nhìn ra Diệp Liệt Thanh dần dần gầy đi, gương mặt thậm chí còn đen hơn trước.
Trong chi nhánh nhất thời thảo luận sôi nổi.
“Có phải đội trưởng Diệp hơi liều mạng quá hay không....”
“Hừ, vậy mới nói cậu không có mắt! Cậu nhìn đội trưởng Diệp rồi nhìn lại cậu đi.... Thảo nào nhiều năm rồi mà không thấy cậu lên chức.”
“Nếu tôi có 1% nỗ lực của đội trưởng Diệp, tôi sẽ không như thế này...”
“Này, cách đây không lâu nghe nói vợ của đội trưởng Diệp có phải không? Đã mấy tháng rồi… Sếp của chúng ta sắp làm cha...”
Diệp Liệt Thanh dỗ Văn Uyển hơn hai tháng, thái độ của tổ tông kia cuối cùng cũng có dấu hiệu hơi buông lỏng.
Đang đi mua sắm với cô, tạm thời bị một cú điện thoại trong cục gọi trở về.
Một giây trước mới dỗ dành cô bé tổ tông xong, một giây sau đã nghe thấy mấy kẻ khốn trong cục lắm mồm bàn tán.
“Tiểu Uyển……” Diệp Liệt Thanh thầm giật mình, máy móc lặp lại những lời mà mình đã nói mấy tháng nay, “Tôi thật sự không có…”
“Được rồi” Văn Uyển không thèm nhìn Diệp Liệt Thanh đang thấp thỏm bất an, không kiên nhẫn nói: “Nhanh lên… Em mệt rồi…”
Lúc này Diệp Liệt Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, “Em vào văn phòng của tôi ngủ một lát đi…”
Văn Uyển nhíu mày, “Sẽ mất bao lâu?”
Diệp Liệt Thanh mơ hồ “Ừm”.
“A……” Văn Uyển cười lạnh, kéo túi xách treo trên người Diệp Liệt Thanh, “Thứ đàn ông chó má.”
Mỗi lần Diệp Liệt Thanh áy náy đều có biểu cảm này, nhiều năm qua chưa từng thay đổi…
Do mấy tháng nay bụng Văn Tuyết không hề có chút động tĩnh nào, cô tra tấn hơn hai tháng cũng thấy chán…
Diệp Liệt Thanh rời đi mấy tiếng đồng hồ không thấy bóng dáng đâu cả, Văn Uyển ngủ một giấc, tỉnh dậy cũng chưa thấy Diệp Liệt Thanh quay lại.
Văn Uyển sốt ruột nhìn thời gian, vừa vặn có điện thoại của Hoa Nguyên gọi tới.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Liệt Thanh nhìn chằm chằm cô, hơn nữa do sự quản lý chặt chẽ của học viện quân sự nên Hoa Nguyên đã lâu không liên lạc với cô.
Nhưng lúc này, Hoa Nguyên đột ngột gọi điện thoại.
Văn Uyển do dự hai giây, nhận cuộc gọi.
“Huấn luyện viên?”
“Em đang ở đâu??”
“Hả?” Văn Uyển nhìn ngoài cửa sổ tối om, thản nhiên nói: “Chi nhánh ở phía tây… Chỗ dượng em… Có chuyện gì vậy?”
Giọng nam ở đầu dây bên kia im lặng một chút mới nói: “Tôi nghe bác Cả của em nói là kẻ sát nhân trong vụ án kia đã bị bắt.”
“Hở?” Văn Uyển sửng sốt, không hiểu vì sao Hoa Nguyên đột nhiên nói chuyện này với cô, “Bác Cả của em nói chuyện này cho anh biết làm gì?”
“Bởi vì hôm tết, tôi dẫn em đi mấy chỗ....”
Nghe vậy, Văn Uyển ngáp một cái, phản đối, “À, em biết chuyện đó....”
“Những người đó tố cáo, người đứng sau xúi giục bọn họ là Thạch Kỳ.”
Văn Uyển sững người một lát, không nói chuyện, lúc nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt không có chút kinh ngạc, “Em cũng biết.....”
Nếu không hôm nay ông già Diệp rời đi sẽ không có vẻ mặt như vậy.
“Em......”
Văn Uyển chán nản xoay quả địa cầu trên bàn làm việc của Diệp Liệt Thanh, “Nhà họ Bạch vong ân bội nghĩa, trước kia nhà trường bồi thường anh ta một số tiền, nhưng anh ta không dùng số tiền đó để chữa bệnh, ngược lại để cho thân thể suy sụp...”
Thạch Kỳ có vấn đề về tâm lý, cô đã biết từ lâu, cho nên cô mới để lại bức tranh kia....
Cô tin, Thạch Kỳ hiểu khi xem nó, nhưng chỉ giả vờ không hiểu.
Mấy ngày gần đây Diệp Liệt Thanh nhìn chằm chằm cô, không rời cô một tấc nào, vì không muốn cô đi gặp Thạch Kỳ một mình.
“Em đừng suy nghĩ quá nhiều....”
“Em có thể nghĩ cái gì, đến bây giờ dượng em cũng không nói chuyện này với em... Em sẽ coi như không biết....”
“Em biết tôi đang nói gì mà, đừng bị áp lực tâm lý.”
“Ừm.”
“Tuần sau tôi có ngày nghỉ...”
Hoa Nguyên nói xong, dừng một chút, im lặng mà không chịu nói hết lời.
Văn Uyển nhướng mày, “Huấn luyện viên đang.... hẹn em à?”
“Không có.”
Nói xong, Hoa Nguyên lập tức cúp điện thoại.
Văn Uyển nhìn màn hình di động đen thui, ánh mắt tối sầm, Diệp Liệt Thanh có thể làm vậy thì cô cũng ăn miếng trả miếng.