KHAO KHÁT
Chương 107  

Chương 107: Có phải trước đây chưa ngủ chung đâu...


Lúc Văn Uyển chạy tới đã là buổi trưa.


Hoa Hân nhìn cô bé búi tóc trước mặt, mặc bộ váy ngắn tay đơn giản, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ phóng khoáng khác với các cô gái bình thường khác.


Mặc dù bây giờ cô gái cực kỳ ngoan ngoãn, nhưng ánh sáng lóe lên trong đôi mắt đen láy vẫn không che được chút tâm tư nho nhỏ của cô đối với Hoa Nguyên.


“Tiểu Nguyên, khụ... Đến căn tin mua đồ ăn đi, Tiểu Uyển từ xa tới đây, chắc chưa ăn gì phải không...”


“Dạ.” Văn Uyển biết Hoa Hân cố ý đuổi Hoa Nguyên đi, vội vàng gật đầu, “Sáng nay cháu cũng chưa ăn... Đang đói bụng...”


Hoa Nguyên thấy hôm nay Văn Uyển 'ngoan ngoãn và yên tĩnh', “Vì sao sáng nay không ăn gì?”


Văn Uyển liếc anh, nhỏ giọng nói: “Tại sáng nay dậy không nổi.”


Hiếm khi Diệp Liệt Thanh không có ở nhà, không có người nhìn chằm chằm cô ăn đúng giờ một ngày ba bữa, đương nhiên ngủ nướng quan trọng hơn.


Hoa Nguyên cũng biết Văn Uyển có thói quen ngủ nướng trong mấy ngày Tết, “Thường xuyên không ăn, lỡ như đói lả…”


“Không đâu…”


Hoa Hân buồn cười, “Được rồi, Tiểu Nguyên mau đi lấy đồ ăn đi… Chút nữa Tiểu Uyển đói quá thì sao…”


“Hơn nữa, mẹ không ăn thịt người, con có gì không yên tâm?”


Mặt Hoa Nguyên hiện lên một tia đỏ ửng khác thường, xoa cái trán hơi nóng, nhẹ giọng trách móc: “Mẹ, cô ấy vẫn là trẻ con...”


“Được rồi, được rồi... Mẹ đã biết.”


Hai người nhìn Hoa Nguyên rời đi, Văn Uyển ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Hoa Hân, “Dì...”


Văn Uyển tự động quen thuộc đối với người mình thích, thấy mẹ của Hoa Nguyên luôn có nét mặt u sầu, cô kể vài câu chuyện cười để bà vui vẻ.


Hoa Hân nhìn cô bé trông rất quen thuộc này, trong lòng thở dài, “Cháu... giá như cháu lớn hơn mấy tuổi thì tốt rồi...”


Bà rất thích tính tình hoạt bát của Văn Uyển, Hoa Nguyên không thích cười từ nhỏ… Sau chuyện đó, anh càng không thích cười…


Hiện giờ vẻ mặt anh thật đáng thương… Đôi khi bà không thể không nghi ngờ, có phải đứa nhỏ này có áp lực tâm lý quá lớn không, tính tình hơi cực đoan.


Văn Uyển không quan tâm, nhún vai, “Cháu cũng không nhỏ… Nếu thật sự không được, vậy để huấn luyện viên chờ cháu hai năm đi… Dù sao anh ấy cũng độc thân bấy lâu nay… Độc thân thêm hai năm nữa cũng không sao phải không…”


Nghe vậy, Hoa Hân càng cười tươi hơn, “Con bé này, đúng là chẳng mắc cỡ chút nào…”


“Có gì phải mắc cỡ, cháu thích huấn luyện viên mà…”


Văn Uyển nắm cánh tay Hoa Hân làm nũng, trò chuyện sôi nổi nên cả hai đều không chú ý tới người đàn ông đứng ở cửa thật lâu.


Hoa Nguyên thấy hai người không có ý dừng lại, ánh mắt dao động, bước tới yếu ớt nói: “Mẹ… Tiểu Uyển, ăn cơm…”


Văn Uyển nghe thấy giọng nói của Hoa Nguyên rõ ràng hụt hơi, nhìn gương mặt đỏ bừng của anh, tiến lên sờ trán, “Nóng quá… Anh bị sốt à?”


“Tiểu Nguyên… Có phải vết thương lúc trước đã mưng mủ, chưa xử lý tốt hay sao?” Hoa Hân lo lắng nhìn chân Hoa Nguyên, “Muốn đi khám lại không?”


Nghe vậy, sắc mặt Văn Uyển đột nhiên thay đổi, “Bị thương ở đâu?”


“Tôi không sao… Mọi người ăn trước đi…”


Hoa Nguyên vừa định dời cái bàn, kết quả ngã xuống, Văn Uyển tốn thật nhiều sức mới đỡ được anh.


“Dì gọi bác sĩ đi…”


“Ừ… Ừ…”


Không kiểm tra nên không biết, vừa kiểm tra đã bị sốc.


Hoa Nguyên sốt cao tới 40 độ, cho dù trong tình huống này, Hoa Nguyên cũng không chịu nằm viện, quyết tâm về nhà.


Thấy Hoa Nguyên ngoan cố, Văn Uyển tức giận, khuôn mặt đỏ bừng thở hổn hển, “40 độ còn không chịu nhập viện?! Anh muốn lên trời hả?”


“Không, không được! Về nhà…”


Cho dù tinh thần Hoa Nguyên không ổn định, nhưng vẫn ồn ào đòi về nhà.


Hoa Hân ngồi trên xe lăn nhìn cảnh này, nước mắt lưng tròng, cúi đầu, “Do mẹ vô dụng…”


Vì người đàn ông vô tâm đó… bà đã trở thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như bây giờ, còn khiến con mình không có nhà...


“Dì đừng nghĩ nhiều, có cháu chăm sóc, huấn luyện viên sẽ không sao đâu…”


Hoa Hân không dám nhìn vào mắt Văn Uyển, “Cảm ơn cháu… Tiểu Uyển...”


Văn Uyển không lay chuyển được Hoa Nguyên, một mình kéo Hoa Nguyên về nhà.


Căn nhà đã lâu không có người ở nên phủ một lớp bụi mỏng, trong không khí cũng có mùi thoang thoảng.


Văn Uyển dàn xếp cho Hoa Nguyên xong, dọn dẹp qua loa trong nhà, hoa và đồ trang trí cô mua hôm Tết vẫn còn đó.


Nhưng đèn con thỏ treo ở ban công không thấy nữa…


Phòng của Hoa Nguyên vẫn giống như lần trước, trống rỗng như chưa bao giờ có người ở.


Văn Uyển nghĩ đến sự cố chấp của Hoa Nguyên đối với "nhà", không biết vì sao nơi sâu nhất trong lòng chợt cảm động.


Chữ "nhà" này... tưởng chừng như rất gần với bọn họ, nhưng thực chất lại rất xa xôi.


Văn Uyển trông chừng Hoa Nguyên đang sốt cao, liên tục thay nước lau mình cho anh, nhìn người đàn ông trên giường không ngừng lẩm bẩm.


“Em lớn đến cỡ này cũng chưa từng chăm sóc ai! Tên khốn Diệp Liệt Thanh kia cũng chưa được đối xử tốt như anh!”


Từ nhỏ đến lớn chỉ có người khác chăm sóc cho cô, Diệp Liệt Thanh càng không nỡ để cô động một ngón tay.


Hoa Nguyên cảm thấy trong lúc mơ màng, có người qua qua lại lại trên người anh, bên tai không ngừng vang lên tiếng ong ong.


Văn Uyển không chợp mắt suốt đêm, mãi đến sáng nhiệt độ cơ thể Hoa Nguyên mới giảm xuống, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.


“Mạng anh lớn đó!”


Hoa Nguyên mơ màng cả đêm, mới vừa mở mắt đã thấy Văn Uyển nhíu mày ngủ trên tay anh, “Tiểu Uyển...”


Văn Uyển ngủ không yên, trong lúc mơ màng có một bàn tay vuốt ve mặt cô, Văn Uyển tức giận, ngẩng đầu cắn vào bàn tay kia.


“Sssss....”


Hoa Nguyên hít hà một hơi, Văn Uyển vẫn nhắm mắt, “Tiểu Uyển, em lên giường ngủ đi... Ngủ như vậy không thoải mái...”


“Tiểu Uyển...”


Có lẽ giọng nói nhắc mãi bên tai đặc biệt khó chịu, đầu óc Văn Uyển chậm lại một chút, không kiên nhẫn nói, “Diệp Liệt Thanh, phiền quá! Ríu rít ồn ào muốn chết!”


Nghe vậy, Hoa Nguyên sững người, thật lâu mới nhớ ‘Diệp Liệt Thanh’ là ai.


“Tiểu Uyển, là tôi... Hoa Nguyên...”


Hoa Nguyên sốt suốt đêm, toàn thân vô cùng đau nhức, giọng nói cũng khàn khàn hơn, khi nói chuyện càng có vẻ yếu ớt.


Văn Uyển thình lình bị giọng nói này đánh thức, giơ tay sờ trán theo quán tính, “Không sốt nữa…”


Nói xong, Văn Uyển đứng dậy, “Để em đi lấy bộ đồ cho anh, mặc cả đêm sẽ có mùi.”


Hoa Nguyên nhìn Văn Uyển chạy trối chết, không hỏi chuyện vừa rồi.


Văn Uyển vừa mở tủ quần áo ra đã thấy cái đèn con thỏ được bỏ cẩn thận trong hộp nhựa trong suốt, lông mày cô khẽ cong lên, “Hóa ra huấn luyện viên cũng thích em nha...”


Nghe vậy, Hoa Nguyên ho kịch liệt, “Em, em nói gì?”


Văn Uyển cầm cái đèn con thỏ lên, cười tủm tỉm nói: “Huấn luyện viên thích đèn con thỏ mà em tặng, chẳng khác nào thích em đó!”


Hoa Nguyên biết tính Văn Uyển cãi chày cãi cối không cần lý lẽ xưa nay, định rời giường, “Đói bụng không? Để tôi làm bữa sáng cho em…”


Thấy thế, Văn Uyển lập tức bước tới đẩy anh trở về giường, “Anh nằm yên cho em! Thật vất vả mới hạ sốt! Còn muốn bị giày vò à?!”


“Anh hành hạ em cả đêm biết không? Anh nhìn em nè, một cô gái như hoa như ngọc thế này mà có quầng thâm dưới mắt! Mẹ em chưa bao giờ để em lo lắng như vậy! Anh là người đầu tiên đó! Vì vậy, anh thành thật cho em!”


Thân thể Hoa Nguyên yếu ớt, đành để tùy ý Văn Uyển đè lên giường, “Người ta không giao đồ ăn đến chỗ này.”


Văn Uyển hung dữ trừng đôi mắt nai, khẽ quát: “Anh có ý gì? Anh khinh thường em phải không!? Em cũng biết nấu ăn!”


Nghe vậy, khóe miệng Hoa Nguyên bất giác cong lên, “Hả?”


“Nằm yên đó! Em đi nấu ăn!”


Dưới cái nhìn chăm chú như cọp rình mồi của Văn Uyển, Hoa Nguyên ngoan ngoãn nằm xuống giường, nhìn Văn Uyển đi ra khỏi phòng.


Đến gần trưa, lúc Hoa Nguyên không nằm chờ được nữa, chuẩn bị đứng dậy.


Văn Uyển mới run rẩy bưng một cái tô bước vào, dưới ánh mắt khó hiểu của Hoa Nguyên, cô nói, “Em đặc biệt nhờ người ta chọn gà mái già bổ dưỡng… Hầm hơn một tiếng đồng hồ…”


Hoa Nguyên ngửi thấy mùi tanh nồng nặc tỏa ra từ tô canh, đến gần còn có thể nhìn thấy một lớp dầu thật dày nổi lên trong canh.


Văn Uyển đưa canh cho Hoa Nguyên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một nụ cười đắc ý, thổi canh gà, “Đây là lần đầu tiên em vào bếp! Mẹ em cũng chưa từng ăn canh em hầm đâu… Mau nếm thử đi…”


Dưới ánh mắt chờ mong của Văn Uyển, Hoa Nguyên cúi đầu mỉm cười, thổi canh gà đong đầy ‘tình yêu’ trước mặt mà không hề thay đổi sắc mặt, uống một hơi sạch sẽ.


Văn Uyển thấy thế, nhướng mày, “Thế nào?! Tay nghề nấu ăn của em được chứ!? Người ta nói để bảo đảm hương vị nguyên bản của canh gà, khi hầm canh gà không được thêm bất kỳ thành phần nào khác, kẻo ảnh hưởng đến mùi vị, vì vậy em cũng không thêm muối…”


Nghe vậy, gân xanh trên trán Hoa Nguyên nhảy dữ dội, anh đè nén cảm giác dầu mỡ khó chịu trong bụng và trong cổ họng, nói với giọng khàn khàn: “Tiểu Uyển…”


“Hả? Có chuyện gì vậy? Còn muốn uống nữa à? Để chiều nay em kêu người ta đưa con gà tới.”


“Không, không cần…” Hoa Nguyên vội vàng lắc đầu, “Tôi đỡ nhiều rồi… Tôi không sao…”


Cuối cùng, sợ Văn Uyển lại vào bếp, anh nói thêm: “Trong bếp mùi khói dầu nặng lắm, sau này cứ để tôi nấu……”


Văn Uyển nhạy bén rút ra từ ngữ mấu chốt trong lời nói của Hoa Nguyên, thình lình đến gần Hoa Nguyên, đùa giỡn: “Sau này…… Huấn luyện viên… là sau này ra sao? Sau khi kết hôn… hay là sau khi yêu đương?”


Nghe vậy, Hoa Nguyên không nhịn được sự khác thường trong cổ họng, ho khan kịch liệt.


“Khụ khụ… Khụ… Khụ khụ……”


“Ồ… Anh Hoa của chúng ta mắc cỡ kìa……”


Văn Uyển nói xong, hôn lên mặt Hoa Nguyên, “Tự anh nói muốn nuôi em! Em không có ép anh…”


Hoa Nguyên ho ra nước mắt, dầu mỡ trong bụng cuồn cuộn như sóng gào, nhưng anh chỉ có thể chịu đựng.


Ai ngờ canh gà bổ dưỡng của Văn Uyển bổ đến thế, đến tối Hoa Nguyên lại bắt đầu sốt.


Nửa đêm, Văn Uyển đổi thuốc chữa vết thương trên bắp chân Hoa Nguyên, nằm bên cạnh Hoa Nguyên.


Thân thể Hoa Nguyên vô thức căng thẳng, giọng khàn khàn: “Có phòng bên cạnh... Em qua đó ngủ đi...”


"......"


Nghe vậy, Văn Uyển trợn mắt, “Có phải trước đây chưa ngủ chung đâu... Giờ còn mắc cỡ...”


Vừa nói, Văn Uyển càng lấn tới, nhích lại gần Hoa Nguyên.


Thấy khuôn mặt người đàn ông đỏ bừng dị thường, thân thể càng căng thẳng hơn, “Tiểu Uyển... Em là cô nhóc...”


“Ồ, Chi Tử cũng là cô nhóc mà người anh em tốt của anh cũng ra tay được…”


Văn Uyển không có sắc mặt tốt khi nhắc tới Triệu Vũ, “Triệu Vũ là tình cảm đơn phương, chúng ta thì khác… Chẳng lẽ tình cảm của chúng ta không phải là từ cả hai phía à?”


Văn Uyển thấy sắc mặt anh tối sầm, giơ tay quơ trong không khí, “Tối hôm qua cả người anh từ trên xuống dưới, nên xem hay không nên xem, nên sờ hay không nên sờ, em cũng đã sờ rồi…”


Hoa Nguyên nghe Văn Uyển nói vậy, cảm thấy mặt nóng như lửa đốt, giọng lớn hơn, “Tiểu Uyển!”


“Huấn luyện viên… Trên mạng nói lúc đang sốt nên tập thể dục mới mau hết… Chúng ta thử đi!”


“Tập thể dục cái gì?”


Hoa Nguyên sửng sốt vài giây mới nhớ ra chuyện cười thô tục trên mạng, đang định mắng thì tầm nhìn đột nhiên tối sầm, đôi môi mềm mại hơi lạnh phủ lên.


“Tiểu Uyển... Không... Không được...”


Chương 107  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin