Chương 157: Anh trai tốt đưa dao, chồng cô ra tay đó!
Nghe vậy, cặp mắt đang thất thần của Văn Tuyết đột nhiên co rúm lại, bật dậy khỏi giường, “Là mày!! Là mày!!!”
Vẻ mặt Văn Uyển ghét bỏ lùi lại mấy bước, nhìn ả ta, nở nụ cười vô tội, “Sao là cháu được? Cô đổ oan cho cháu quá, khi đó cháu mới bao lớn…”
Lúc Diệp Liệt Thanh và Văn Tuyết kết hôn, cô còn nhỏ thì biết cái quái gì.
Văn Tuyết trong chớp mắt hiểu ra điểm này, duỗi tay thẳng về phía Văn Uyển muốn tóm lấy Văn Uyển, “Là ai!? Là ai!? Người đó là ai?”
Văn Uyển thương hại nhìn người phụ nữ trước mặt, trên mặt tràn ngập tiếc nuối và đau lòng, “Còn có thể là ai nữa? Cô thật sự không đoán được hay sao?”
“Không… Không… Không thể nào… Không thể nào!”
Nhiều năm qua, nếu nhà họ Văn là chấp niệm của Văn Tuyết, thì đứa bé là tâm ma của Văn Tuyết.
Chấp niệm và tâm ma quấn chặt vào nhau, đương nhiên rất khó tách rời.
“Không… Không… Đó cũng là con anh ấy! Sao có thể!? Không… Không thể nào!”
Tô Bối nghe Văn Tuyết điên cuồng lầm bầm, không khỏi nhìn Văn Uyển, trong lòng lại có một đáp án khác.
Văn Uyển thấy Tô Bối ngập ngừng muốn nói, vỗ vai Tô Bối, “Đương nhiên là hai người bọn họ hợp tác với nhau!”
“Ai!? Còn ai nữa!?”
Văn Tuyết không thể với tới Văn Uyển, muốn nhảy xuống giường nhưng bị vướng ngã ở trên giường, cả người không khỏi run rẩy, “Con tôi… Con tôi!! Ai đã giết nó!!”
Văn Uyển quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Văn Tuyết, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Vẫn không hiểu à? Anh Cả tốt của cô đưa dao, chồng tốt của cô ra tay đó!”
Nếu Diệp Liệt Thanh thật sự có tình cảm với Văn Tuyết, nhiều năm nay, tại sao Văn Tuyết không thể mang thai lần nữa.
“À… này… Không ai nói cho cô biết, cô sẽ không thể có con sau khi sảy thai nhỉ…”
“Không… Không… Không!!”
Văn Uyển không để ý tới Văn Tuyết đang điên cuồng hét chói tai, cười tủm tỉm ôm Tô Bối, nghiêm túc nói: “Nhà họ Văn sau này chỉ thuộc về em trai Văn Ngọc của cháu… Còn phần của cô đã ở trong tay cháu rồi nha… Em trai của cháu bây giờ còn nhỏ, không thể tự tới đây cảm ơn cô, với tư cách là chị gái, cháu đành đến đây với mẹ của Văn Ngọc để cảm ơn cô…”
“Con khốn! Con khốn! Không được… A…”
Tô Bối bất đắc dĩ nhìn điều khiển từ xa trên tay Văn Uyển, mỉm cười vặn điều khiển từ xa lên mức cao nhất.
“Tiểu Uyển… Em tốt bụng quá…” Nói xong, Tô Bối bấm mấy nút cùng một lúc.
Một lúc sau, Văn Tuyết ngất xỉu ở trên giường.
Văn Uyển mỉm cười dang tay về phía Tô Bối, “Bây giờ biết rồi phải không… Bà ta chưa từng chơi…”
“Hừ… Không thú vị… Sau này đừng tới chỗ này… Xui xẻo lắm!”
Tô Bối nghe Văn Uyển nói vậy thì biết cơn giận trong lòng Văn Uyển nhiều năm nay có lẽ đã được giải phóng.
“Vừa rồi em đút thuốc…”
“Ủa, mẹ nhỏ tưởng em giết bà ta à? Em không điên như bà ta đâu! Tuy rằng bà ta không phải là con người, nhưng em không thể không làm người chỉ vì bà ta…”
Văn Uyển trợn mắt nói: “Bà ta thích động dục đúng không… Loại thuốc đó thúc đẩy cơn động dục của bà ta, đeo cái đai kia thì coi thử bà ta có thể quyến rũ được ai!”
Không phải Văn Tuyết am hiểu chuyện hạ nhục nữ sinh nhất hay sao, bây giờ cô biến Văn Tuyết thành con mụ dâm đãng, nhưng không để cho ả ta được thỏa mãn.
Không thể sống nếu tự ngược đãi bản thân!
Hai người không để ý tới Văn Tuyết, đang trên đường trở về.
Tô Bối trầm mặc thật lâu, vẫn không nhịn được, hỏi: “Diệp Liệt Thanh nói cho em biết à?”
Văn Uyển nhìn chồi non nhú ra trên cây ngoài cửa sổ xe, đôi môi đỏ khẽ cong, “Em đoán.”
“Diệp Liệt Thanh không dám, cũng sẽ không để em biết dượng là một người tàn nhẫn đã ra tay với con ruột của mình, chỉ cần kết hợp với tình huống lúc đó, hỏi thăm một chút là có thể đoán ra được chuyện này…”
Văn Tuyết gài bẫy Diệp Liệt Thanh khiến anh bị bảo mẫu đá ra khỏi nhà họ Diệp, bị bắt ở rể, sau đó Văn Tuyết có thai ngay lập tức, anh hiểu rõ hơn ai hết nếu đứa bé đó được sinh ra, sẽ là một Văn Lê thứ hai…
Khi đó tham vọng không yên phận và không chấp nhận hiện thực của Văn Tuyết đã rõ ràng, làm sao Văn Quốc Đống có thể để Văn Tuyết sinh đứa trẻ… Sinh ra rồi trơ mắt nhìn một lớn một nhỏ không ngừng kiếm chuyện gây rối hay sao?
Đương nhiên sẽ không, hai người kia đều không thích phiền toái.
Giải pháp lâu dài cho vấn đề này là ngăn cản Văn Tuyết sinh thêm con.
Điều tra tấn con người nhất là muốn mà không được… Nhà họ Văn và con cái đều là thứ Văn Tuyết mong mỏi bằng mọi giá… Nhưng… ả ta không chiếm được… Cả đời cũng không thể chiếm được…
Cái gì có thể làm cho Văn Tuyết tỉnh táo hơn là nhìn thấy thứ mà ả ta mơ ước cả đời cuối cùng rơi vào tay người khác…
“Em và Liệt Thanh… dạo này em cáu kỉnh phải không?”
“Coi như vậy đi…” Văn Uyển quay qua chỗ khác, nhìn Tô Bối đang lái xe, “Mẹ nhỏ thì sao? Hôm nay tìm em tới đây để an ủi Lâm Quyên à?”
Văn Lê qua đời đã hơn một năm, Văn Ngọc đã hai tuổi, cô không biết vì sao Tô Bối nghĩ đến Lâm Quyên ngay lúc này…
Tô Bối lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Năm nay em 21 tuổi phải không?”
“Hả? Sắp rồi, hai tháng nữa… Sao đột nhiên hỏi chuyện này?”
Bởi vì cô gần đến tuổi, Diệp Liệt Thanh gần đây ép kết hôn liên tục nên cô mới chọn cách chiến tranh lạnh.
Hai năm trước, được sự trợ giúp của mẹ cô, Hoa Nguyên tận dụng mọi thứ tới quấy rầy cô, nhưng… vô ích…
Hoa Nguyên là quân nhân, thời gian của anh thuộc về quân đội, thỉnh thoảng mới có chút thời gian thuộc về chính mình.
Đây là điểm khác biệt giữa anh và Diệp Liệt Thanh, Diệp Liệt Thanh… Chỉ cần cô muốn, anh có đủ thời gian cho cô.
Còn những chàng trai mà mẹ cô nhờ người giới thiệu cho cô… Chậc… Bao nhiêu năm qua cô đã bị Diệp Liệt Thanh chiều chuộng ra một đống tật xấu.
Người trẻ tuổi hiện nay, ỷ gia đình có tiền có địa vị nên đôi mắt mọc ở trên trời, tiêu chuẩn tìm bạn gái và chọn vợ đều kén cá chọn canh, muốn tìm toàn bộ ưu điểm ở một người.
Với tính tình thất thường của cô, gặp vài người chưa trò chuyện được năm phút đã tan rã trong không vui.
Dần dần mẹ cô bỏ cuộc, thậm chí đối với chuyện của cô và Diệp Liệt Thanh là mắt không thấy thì tâm không phiền, hiện tại bận rộn quanh năm suốt tháng chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
“Em…” Tô Bối thầm thở dài, nghĩ đến hai tuần trước Diệp Liệt Thanh tới gặp cô hỏi thăm, nhất thời không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể nói: “Trong khoảng thời gian này, em chú ý chút đi…”
Văn Uyển chưa tới tuổi, nhưng Diệp Liệt Thanh đã bắt đầu có kế hoạch riêng, hy vọng cô suy nghĩ nhiều…
Tô Bối mới vừa dừng xe ở gara, bên ngoài xe đã có người đứng.
“Chị dâu…”
Diệp Liệt Thanh chào Tô Bối, khóa xe đã được mở, Diệp Liệt Thanh lanh tay kéo Văn Uyển từ trong xe ra.
Văn Uyển bất mãn trừng mắt nhìn Tô Bối, “Mẹ nhỏ theo phe ai!!”
“Hở?” Tô Bối thong thả thu dọn đồ đạc, mỉm cười với Văn Uyển, “Người ta gọi tôi là chị dâu…”
Còn em gọi tôi là mẹ nhỏ…
Cách gọi nào trẻ hơn, trong lòng em không tính được hay sao?
Trong thời gian này, Văn Uyển cáu kỉnh với Diệp Liệt Thanh, trực tiếp ở nhà bọn họ.
Không những ở lại, Văn Uyển còn cố ý chọc giận Văn Quốc Đống, mỗi tối đều ôm Văn Ngọc ngủ chung, nhưng Văn Ngọc không thể thiếu mẹ…
Cho nên trong khoảng thời gian này, người bị phòng không gối chiếc không phải chỉ mình Diệp Liệt Thanh, mà còn có Văn Quốc Đống.
Diệp Liệt Thanh tự nhiên nắm tay Văn Uyển, ăn nói khép nép: “Con bé tổ tông, náo loạn một tuần rồi, nên về nhà…”