Chương 136: Hóa ra bác Cả là kiểu người thế này…
Thấy cảnh này, Văn Uyển đột nhiên đứng dậy đẩy Diệp Liệt Thanh ra, “Được rồi, hút hút hút, dượng hút thuốc đi! Em đi vô trước...”
Văn Uyển trở mặt đột ngột khiến Diệp Liệt Thanh tức ngực, anh giữ chặt Văn Uyển, hôn mạnh lên môi cô, “Con bé chết tiệt! Chờ qua khỏi giai đoạn bận rộn này sẽ dẫn em ra đảo ở hai ngày!”
Trong thời gian ăn Tết, nhà họ Văn và nhà họ Diệp không ngừng khách khứa xã giao, thật vất vả mới tìm được chút thời gian dành cho đồ lẳng lơ này mà không được cô cảm kích.
“Không cần! Cục phó Diệp bận rộn biết bao! Mấy tháng nay ai biết bận chuyện gì!”
Nói xong, Văn Uyển vội vàng đi về phía phòng làm việc.
Trong nhà cũ của họ Văn, ngoại trừ Diệp Liệt Thanh có thể tùy ý ra vào phòng làm việc của Văn Quốc Đống, rất ít người có đặc quyền này.
Trừ phi bác Cả mời vào, đương nhiên mời vào phòng làm việc để nói chuyện, hầu hết không phải là chuyện tốt.
Văn Uyển hơi thất thần, nhìn thấy người phụ nữ đứng ở cửa một hồi, làm cho sườn xám nhăn nhúm rồi giơ tay gõ cửa.
Thấy cảnh này, Văn Uyển cong môi, người chị dâu này đúng là càng ngày càng hợp khẩu vị của cô!
Nếu có thể quen biết chị ấy sớm hơn, không chừng bọn họ có thể trở thành bạn thân.
Tuy Văn Uyển rất muốn biết hai người nói chuyện gì trong phòng làm việc, nhưng cô không có gan nghe lén.
Đành hậm hực rời đi.
Dù sao chị dâu này thú vị như vậy, sau này nhà họ Văn sẽ không thiếu trò vui để xem.
Quả nhiên, sáng hôm sau.
Văn Uyển đang ngủ ngon lành, bên ngoài hành lang vang lên giọng nói tức giận bị đè nén của đàn ông.
“Cho con năm phút, tới phòng làm việc gặp ba!”
Văn Uyển đang mơ màng ngủ, nghe giọng nói là biết những lời này dành cho người anh tốt Văn Lê của mình.
“Chậc...”
Cô biết mà, phòng làm việc của Văn Quốc Đống không phải là nơi có thể tùy tiện vào.
Mấy ngày Tết, Văn Uyển bị mẹ kéo đi chúc Tết khắp nơi mỗi ngày.
Dù cô muốn bồi dưỡng tình cảm với chị dâu cũng không có cơ hội.
Mãi cho đến mùng năm, cuối cùng mẹ cô cũng bận rộn với công việc của mình, Văn Uyển mới có cơ hội nghỉ ngơi.
Trong phòng khách rộng lớn, người phụ nữ ngồi một mình ở một bên, một người đàn ông đang cúi đầu lo chơi game ở bên kia, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chửi thề của người đàn ông đắm chìm trong trò chơi.
Mấy anh chị em khác lại tụ tập làm bừa trong dịp Tết, hai người bên kia phòng khách dường như ở một thế giới khác.
Văn Uyển ở trên lầu nhìn thấy Văn Lê hoàn toàn không có ý định giới thiệu vợ mình cho các anh chị em, không khỏi lắc đầu, “Một cô gái xinh đẹp như thế, tại sao có thể luẩn quẩn trong lòng chịu lấy một đứa cục cưng của mẹ?”
Bề ngoài của anh trai kia của cô có chút giống bác Cả khi còn trẻ, nhưng chỉ nhìn thoáng qua là thấy khí chất giữa hai người khác nhau một trời một vực.
Người ta nói tre tốt rất khó tạo ra măng xấu, nhưng người phía dưới không hề giống Văn Quốc Đống ngoại trừ gương mặt hao hao.
Văn Uyển vuốt mái tóc ngắn xinh đẹp, đi xuống lầu thân thiết đến gần người phụ nữ, nhẹ nhàng nói: “Chị dâu, hôm nay thời tiết đẹp, chúng ta cùng nhau ra ngoài ngắm cảnh đi…”
Người đó sửng sốt, Văn Uyển tiếp tục cố gắng, “Em học hội họa, thiếu một người mẫu… Yên tâm, làm người mẫu nghiêm túc không mất bao nhiêu thời gian, chỉ hai tiếng đồng hồ.”
Hai tiếng đồng hồ thì không nhiều cũng không ít, vừa đủ để thúc đẩy rất nhiều tình cảm.
“Ông xã…”
Văn Uyển nghe giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ, trong lòng càng mến chị dâu này hơn.
Người phụ nữ này ngoài mềm trong cứng, khó chơi nhất…
Bác gái của cô sẽ gặp khó khăn trong tương lai!
Trong lúc Tô Bối và Văn Lê nói chuyện với nhau, Văn Quốc Đống xách ngư cụ đi ra ngoài.
Văn Uyển nhướng mày, “Chị dâu mặc sườn xám rất hợp”
Tô Bối cúi đầu mỉm cười, “Không, không có.”
Văn Uyển chọn sườn xám rỗng có ren màu xanh nước biển cho Tô Bối, màu xanh biển tượng trưng cho sự yên bình, đàn ông là động vật có thị giác.
Cùng sống chung dưới một mái nhà, đối mặt với con dâu dịu dàng, ngoan ngoãn, nhã nhặn, xinh đẹp, và đối mặt với bà vợ già chanh chua, ương ngạnh; đương nhiên kiểu đầu sẽ được lòng đàn ông hơn.
Văn Uyển vuốt mái tóc dài của người phụ nữ, nhẹ giọng nhắc nhở: “Tuy chị dâu đẹp, nhưng quá đẹp đến mức có tính công kích… Kiểu đẹp này khiến phụ nữ khác cảm thấy nguy hiểm…”
Có lẽ người khác không biết, nhưng cô biết…
Bác gái của cô… mặc dù trước đây là tiểu thư con nhà giàu, nhưng đã là quá khứ, nếu so sánh với tiểu thư của các dòng dõi danh giá, khí chất thua kém rất nhiều.
Tuy cô không tiếp xúc với Tô Bối nhiều lắm, nhưng cô có thể cảm nhận được sự can đảm trong Tô Bối, đây là một người phụ nữ có thể khiến người khác nhận thức được nguy cơ.
Bởi vậy Lâm Quyên mới tự nhiên có ác cảm với Tô Bối, trong sự chán ghét này xen lẫn quá nhiều thứ, chẳng hạn như: sợ hãi…
Bà ta khinh thường Tô Bối, nhưng lại sợ Tô Bối cướp mất chỗ dựa duy nhất của mình ở nhà họ Văn…
Chậc chậc… Nếu một ngày nào đó, anh trai của cô nghe lời Tô Bối, e rằng Lâm Quyên sẽ bị tức chết.
Không biết Tô Bối có hiểu không, sau khi cô trang điểm xong, khí chất của người phụ nữ trước mặt mềm mại hơn một chút.
Văn Uyển nhìn người phụ nữ trong gương, thân mật tựa vào vai người ta, cong môi, “Có rừng mai bên hồ nước sau núi, mùa đông hoa nở… Bên đó nhé?”
Cô thấy đôi mắt của người phụ nữ trong gương khẽ động đậy, gật đầu, “Ừ.”
Rừng mai vào mùa đông, hoa mai vừa nở.
Mai đỏ, mai trắng, mai xanh, vang vọng lẫn nhau.
Văn Uyển bày dụng cụ vẽ tranh một lúc lâu, vừa ngẩng đầu thì thấy một mỹ nhân cách đó không xa đang nhìn người đàn ông bên cạnh thư viện với đôi mắt long lanh đầy trìu mến một cách khó hiểu.
Cô nhìn theo ánh mắt của người phụ nữ thì thấy Văn Quốc Đống đang ngồi thẳng.
Văn Uyển quan sát một hồi lâu, thấy ánh mắt Tô Bối luôn dính chặt vào Văn Quốc Đống, cô càng khẳng định suy nghĩ trong lòng.
“Đúng đúng đúng, chị dâu, ánh mắt như thế… Mềm mại một chút, thoải mái hơn, dịu dàng như nước…”
Nghe Văn Uyển nói vậy, trên mặt Tô Bối hiện lên một tia cứng ngắc mất tự nhiên, quay mặt đi.
Văn Uyển đương nhiên thấy rõ động thái này, liếc nhìn người đàn ông không biết gì ở phía xa, nụ cười trong mắt càng sâu hơn.
Một hồi lâu, Văn Uyển trò chuyện với Tô Bối câu có câu không, hai người đàn ông cách đó không xa chú ý tới bọn họ không biết tự khi nào.
Văn Uyển đa nhiệm chú ý tới ánh mắt ác ý của người đàn ông bên kia, và sắc mặt dần dần tối sầm của Văn Quốc Đống.
Không bao lâu sau, Văn Quốc Đống hét lên với sắc mặt khó coi, “Tô Bối…”
Tô Bối nhìn qua, Văn Uyển gật đầu, cúi đầu che giấu sự hứng thú trong mắt.
Bên hồ nước, Tô Bối nửa kín nửa hở rất quyến rũ, Văn Uyển thấy rất rõ nhưng bác Cả nhạt nhẽo không hiểu phong tình của cô có vẻ vô cảm.
Khi Tô Bối quay lại, ánh mắt sáng hơn, đầu óc thỉnh thoảng lại lang thang đến bên hồ nước.
Văn Uyển nhìn cảnh này, rồi nhìn người đàn ông ngồi ngay thẳng bên cạnh hồ nước, bác Cả của cô cái gì cũng tốt, nhưng mấy năm nay chưa từng nghe thấy tin tức đào hoa nào.
Một ông già chính trực, thận trọng, mưu mô, muốn quyến rũ ông…
Văn Uyển thầm thở dài, “Ông trời đã giao cho cô một việc lớn!”
Thật sự chờ mong cảnh tượng bác Cả cổ lỗ sĩ và cấm dục của cô bị con dâu dụ dỗ.
Nghĩ vậy, Văn Uyển vẽ nhanh hơn, Tô Bối vẫn luôn đứng trong gió lạnh, thân thể bắt đầu không chịu nổi.
Sắc mặt Văn Uyển khẽ thay đổi, “Chị dâu lạnh hở?”
Tô Bối gật đầu, Văn Uyển có ý đồ trong lòng, gọi Văn Quốc Đống cách đó không xa, “Bác Cả ơi, chị dâu lạnh nè.”
Tuy người đàn ông không nhìn sang bên này, nhưng vẫn lên tiếng: “Tự tới lấy…”
Văn Uyển thấy Tô Bối đứng tại chỗ không nhúc nhích, cười nói: “Chị dâu, thất thần làm gì? Qua đó đi…”
Tô Bối nhìn nụ cười trên mặt cô gái, chột dạ đi về phía Văn Quốc Đống với đôi chân cứng đờ.
Văn Uyển nhìn bóng lưng khập khiễng của người phụ nữ, thong thả thu dọn dụng cụ vẽ tranh.
Chờ Tô Bối dừng lại bên cạnh Văn Quốc Đống, cô cõng dụng cụ vẽ tranh bước nhanh tới chen vào giữa hai người, “Ồ! Bác Cả, câu được con cá lớn à!?”
“Á…”
Với một tiếng hét, Tô Bối bị mất thăng bằng, rơi xuống hồ.
Trong chớp nhoáng, dưới vẻ mặt kinh hoàng của Tô Bối, Văn Uyển hơi nghiêng người, nhìn Tô Bối rớt xuống hồ nước.
“Ba…”
Ngay khi Tô Bối vừa rơi xuống nước, Văn Quốc Đống ném cần câu trong tay, nhảy xuống nước không chút do dự.
Văn Uyển ở trên bờ nhìn Văn Quốc Đống bơi thẳng về phía Tô Bối, không hiểu sao chợt nghĩ tới đêm trung thu hai năm trước.
Khi đó bác Cả của cô lén bác gái về nhà gặp "con dâu tương lai" này…
Ừm… Nếu cô không nhớ lầm, hình như tối hôm đó, cô ngửi thấy mùi nước hoa nam trên người Văn Quốc Đống.
Nghĩ vậy, cô lại nhìn hai người đang ôm chặt nhau trong hồ, hóa ra bác Cả là kiểu người thế này…
Văn Uyển thấy rõ bí mật hàng đầu của nhà họ Văn nên hành vi càng táo bạo hơn.
Sau khi Văn Quốc Đống đưa Tô Bối lên bờ, Văn Uyển trực tiếp bước tới định cởi áo Tô Bối, ai ngờ người phụ nữ đã né tránh.
“Văn Uyển! Đây là chị dâu của con!”
Sắc mặt Văn Quốc Đống lạnh lẽo, cười lạnh.
Văn Uyển ngây thơ nhìn hai người ướt đẫm, “Bác Cả, con làm vậy là vì chị dâu… Nếu không thay quần áo ướt thì sẽ bị cảm lạnh…”
Trong lúc hai người nói chuyện, Tô Bối liên tục đụng vào người Văn Quốc Đống, không ngừng than lạnh.
Văn Uyển nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông dần dần rạn nứt, cô biết mình đã đi đúng hướng.
Văn Quốc Đống lạnh lùng liếc nhìn Văn Uyển đang đứng bất động bên cạnh, xoa tay cho Tô Bối.
Sau trận hỗn loạn ở hồ nước.
Vừa đến nhà, Văn Quốc Đống không quan tâm đến bản thân ướt đẫm, xách Văn Uyển ném vào từ đường.
“Tìm người trông chừng nó, buổi tối không được ăn cơm! Để nó quỳ ở đây!”
Đây là lần đầu tiên Văn Uyển thấy Văn Quốc Đống nổi giận, mím môi thành thật quỳ xuống.
Sau khi mọi người rời đi, Văn Uyển mới nói nhỏ với người bên cạnh: “Mau gọi điện thoại cho dượng, kêu dượng tới cứu em.”
Văn Quốc Đống chưa hoàn toàn đi xa, lập tức hét vào từ đường: “Tôi xem thử ai dám!”
Văn Uyển im lặng, “Sao tai thính dữ…"