Chương 124: Dượng… Khó chịu…
Triệu Vũ nhìn bóng lưng Văn Uyển trong đám đông từ xa, dường như hiểu được vì sao Văn Uyển chọn “ông già” lớn hơn cô rất nhiều tuổi.
“Dượng của Tiểu Uyển đúng là chiều chuộng cậu ấy vô nguyên tắc và không có giới hạn....”
Triệu Vũ thở dài, nghiêng đầu nhìn cô gái đang cáu kỉnh bên cạnh, “Em thì sao, muốn cõng không?”
Tần Chi liếc người đàn ông, “Không cần! Em muốn về nhà.”
“Không được...” Triệu Vũ nắm tay Tần Chi lập tức đi về phía vòng đu quay đông đúc.
“Chú làm gì đó?” Tần Chi giãy giụa hai cái, nhưng không hất tay anh ta ra, “Tiểu Uyển ở bên kia.”
Triệu Vũ nhìn cô gái mơ hồ trong đám đông, “Tôi qua đó đóng học phí.”
Nếu nói Văn Uyển thích Hoa Nguyên là vì gương mặt trẻ trung đẹp trai của Hoa Nguyên, thì cô chọn dượng cô hoàn toàn là vì ‘cảm xúc’.
Thậm chí là một loại ‘cảm xúc’ mà chính bản thân Văn Uyển cũng không biết, có thế hệ trước ở đây, làm sao anh ta lại không học hỏi kinh nghiệm.
“Không biết xấu hổ!”
Văn Uyển vừa đi lên đã thấy Triệu Vũ kéo Tần Chi chen vào đám đông xếp hàng.
Thấy vậy, Văn Uyển tặc lưỡi hai tiếng, nói với Diệp Liệt Thanh: “Mấy ông già như dượng đúng là thú vị, rõ ràng có gia đình còn cố tình quấn lấy các cô gái trẻ tuổi.”
Diệp Liệt Thanh nghe thấy sự mỉa mai trong giọng nói Văn Uyển, kéo cô vào lòng, “Mắng người khác thì cứ mắng, liên quan gì đến ông đây!?”
“Hừ, chẳng lẽ dượng không phải là ông già đã có gia đình? Chẳng lẽ em không phải là cô gái trẻ tuổi xinh đẹp?”
Mỗi lần Văn Uyển nhắc tới tuổi tác và chuyện kết hôn, tâm lý và khí thế của Diệp Liệt Thanh bị yếu hẳn.
“Ừm... Nhưng dượng khác với mấy người đàn ông khác, dượng già nhưng không cặn bã... Ưm...”
Văn Uyển chưa nói xong đã bị Diệp Liệt Thanh ôm hôn.
Rõ ràng trong khoảng thời gian này, hai người ở bên nhau đã lâu nhưng anh vẫn giống như một thanh niên ngốc nghếch, trong đầu tràn ngập chuyện đó.
Luôn cảm thấy nếu không chú ý thì con bé chết tiệt này sẽ biến mất.
Văn Uyển ngồi trên người Diệp Liệt Thanh, trong lúc môi lưỡi dây dưa, thân thể bất giác cọ vào người Diệp Liệt Thanh.
Mấy ngày nay, dưới sự vuốt ve của Diệp Liệt Thanh, cơ thể cô càng nhạy cảm hơn, cho dù hiện giờ Diệp Liệt Thanh chưa làm gì, chỉ ôm hôn vô cùng đơn giản, hoa huyệt cũng đã ướt át.
“Dượng…” Văn Uyển vặn vẹo cơ thể cọ vào người Diệp Liệt Thanh, nũng nịu: “Ướt… Khó chịu…”
Vòng đu quay chậm rãi bay lên, gió trong không khí tràn ngập hơi nóng.
Một tay Diệp Liệt Thanh vuốt ve cặp đùi mịn màng của cô gái, tay kia xoa ngực cô gái, nói với giọng khàn khàn: “Để lên đã…”
“Ứ…” Văn Uyển ngửa cổ, vặn mông khó nhịn, “Dượng… Muốn…”
“Bây giờ chưa được… Sẽ có người thấy…”
“Ưm… Em không quan tâm!”
Văn Uyển bất mãn kiếm chuyện, trực tiếp túm thắt lưng của Diệp Liệt Thanh, “Muốn…”
Mấy ngày nay hai người không hề kiêng dè, đi đâu cũng mặc đồ đôi, lúc này không có thắt lưng, rất thuận tiện cho Văn Uyển.
“Tiểu Uyển… Đừng nghịch…”
Diệp Liệt Thanh nắm chặt tay Văn Uyển, “Em đang mặc quần đùi…”
Quần đùi khác váy ngắn, lúc này cởi quần, Văn Uyển sẽ trần trụi.
“Hừ… Dượng… Khó chịu…”