Chương 135: Em thấy bác Cả và chị dâu rất xứng đôi...
Ăn xong bữa cơm tất niên, mọi tâm trí của Văn Uyển đều đổ dồn vào "chị dâu" của mình.
Lâm Quyên bị hai mẹ con Liễu Nhứ làm mất mặt, phủi tay lên lầu sau khi ăn xong, không quan tâm đến cả gia đình.
Mọi người thấy sắp tới giờ cúng tổ tiên, ngày Tết nên không ai muốn lên lầu dính xui xẻo.
Liễu Nhứ ngồi một lúc lâu, cuối cùng đưa ánh mắt về phía người phụ nữ dịu dàng và "không cạnh tranh" bên cạnh.
“Con dâu lớn không có ở đây, không phải vẫn còn cháu dâu lớn hay sao....”
“Cái này... Liễu Nhứ, trái với quy định....”
“Có cái gì mà trái với quy định? Đều là dâu của nhà họ Văn phải không? Chẳng lẽ chị dâu Hai muốn thử?”
Vừa dứt lời, người phụ nữ vẫn luôn im lặng bên cạnh dịu dàng đáp lại.
Văn Uyển ngồi ở trong góc, có thể nhìn thấy sắc mặt của mọi người, vừa rồi coi như cô nghe được những lời của các thím, hôm nay có lẽ đã xảy ra không ít chuyện, chẳng qua cô không nhìn thấy mà thôi.
Nếu không tại sao các thím trong nhà này lại "không thích" chị dâu kia.
Nhìn mẹ và chị dâu ở bên cạnh bàn bạc, Văn Uyển chán nản duỗi cánh tay, trong lòng cảm thán, “Chậc chậc... Sau này không sợ không có náo nhiệt để xem...”
Văn Uyển vốn tưởng rằng Lâm Quyên nhất định sẽ gây rối trước buổi lễ cúng tổ, kết quả mãi cho đến lúc bắt đầu, vẫn không thấy bóng dáng của Lâm Quyên chứ đừng nói đến việc gây rối.
Cô là đứa cháu có vai vế nhỏ nhất trong nhà họ Văn, đứng ở cuối, Diệp Liệt Thanh vốn nên ở hàng phía trước lại lén lút di chuyển tới bên cạnh Văn Uyển.
Mấy đứa cháu đã quen với việc này nên không ai nói gì.
Thấy Văn Uyển nhón chân nhìn phía trước, Diệp Liệt Thanh không thể nhịn được nữa, kéo cô lại, “Ông đây ở chỗ này, em nhìn cái gì ở phía trước?”
Văn Uyển ghét bỏ liếc người đàn ông, kéo tay áo Văn Lê, nhỏ giọng nói: “Anh Văn Lê, năm nay là lần đầu tiên chị dâu tới cúng tổ đã đứng hàng phía trước, giỏi ghê!!”
Nghe vậy, trên gương mặt tiều tụy của Văn Lê hiện lên một tia mất tự nhiên, “Bởi vì bác gái không khỏe nên chị dâu em... mới đi lên...”
“Ồ... vậy à...” Văn Uyển lui ra, kéo cánh tay Diệp Liệt Thanh thì thầm vào tai anh: “Dượng nè, em thấy bác Cả và chị dâu rất xứng đôi...”
Văn Quốc Đống mặc bộ đồ kiểu thời nhà Đường đã cải tiến, được đặt làm riêng trong gia tộc, khí chất của người chủ gia đình và người phụ nữ dịu dàng mặc sườn xám bên cạnh, cha chồng và con dâu đứng cạnh nhau lại tràn đầy hương vị của một cặp vợ chồng một cách khó hiểu.
Diệp Liệt Thanh ngước mắt liếc nhìn người đàn ông phía trước đang cùng con dâu của mình "cúng tổ" với vẻ mặt thản nhiên, khóe miệng giật giật, “Bác gái của em tốt nhất đừng biết chuyện đêm nay...”
Nếu không sẽ ăn tươi nuốt sống người phụ nữ kia.
“Hở?” Văn Uyển đang chú ý tới hai người phía trước, không để ý lời Diệp Liệt Thanh vừa nói, “Dượng vừa nói gì?”
Diệp Liệt Thanh không nhìn nữa, đẩy đầu Văn Uyển ra sau, “Em thành thật chút đi, nếu để mấy ông già trong tộc thấy mấy thứ này trên mặt em, ông đây lại phải chép các quy tắc trong tộc giùm em!”
“Xí! Một đám ông già sống dai kiểm soát quá nhiều!”
Diệp Liệt Thanh giơ tay trực tiếp chặn miệng Văn Uyển, “Em im đi!”
“Dượng... Chân đau quá... Ôm...”
Văn Uyển bị Diệp Liệt Thanh bịt miệng, duỗi tay nhéo eo người đàn ông, “Đau... Muốn dượng ôm...”
“Bớt giở trò đi! Chút nữa tôi dẫn em đi trước.”
“Hừ... Vậy còn được.”
Có nhiều người về nhà cũ đón Tết, Diệp Liệt Thanh không dám trắng trợn lẻn vào phòng Văn Uyển trước mắt mọi người, kéo Văn Uyển ra vườn phía sau âu yếm một lúc.
Diệp Liệt Thanh nhìn đồng hồ, “Em vô ngủ trước đi, tôi hút điếu thuốc, chút nữa có việc tìm bác Cả của em nữa.”
Văn Uyển mím môi, kéo Diệp Liệt Thanh uốn éo dính một hồi, “Không có dượng, người ta không ngủ được...”
Chưa kịp nói xong, khóe mắt thấy một bóng người đang đi về phía phòng làm việc.