Chương 74: Không phải là bạn gái của ba… Kêu ba làm gì
Từ lúc mẹ của Văn Uyển đến cùng với một nhóm người, đến lúc cả nhóm cẩn thận xem xét hợp đồng, đủ loại thuật ngữ và từ ngữ chuyên môn bay loạn xạ một thời gian dài.
Rõ ràng lúc cô và Diệp Liệt Thanh bước vào là giữa trưa, khi ra ngoài lại thì mặt trời đã gần lặn.
Hai mẹ con bên cạnh ba người có lẽ thấy sự việc là kết cục đã được định sẵn, Diệp Bặc Phàm có gây ầm ĩ cũng không thể thay đổi được Diệp Dân Chung, đành oán hận nhìn chằm chằm Diệp Liệt Thanh.
Ánh mắt kia như muốn cắn một miếng thịt trên người Diệp Liệt Thanh.
Văn Uyển lạnh lùng liếc nhìn người đó, mỉa mai nói: “Người này chính là như vậy, tu hú chiếm tổ lâu nên…… thậm chí có thể tự lừa chính mình……”
“Con hoang? Hơn một nửa nhà họ Diệp đều là của một mình dượng tôi… Mấy người là cái rắm!”
Liễu Nhứ ở bên cạnh nghe vậy thì bỗng ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Văn Uyển…… Không cần nói chuyện với mấy thứ không đứng đắn.”
Văn Uyển sờ mũi, “Dạ……”
Thấy vậy, Liễu Nhứ lại thản nhiên bổ sung, “Không phải ngoại hình giống người là có thể xứng đáng lọt vào mắt nhà họ Văn……”
Đây là lần đầu tiên Văn Uyển biết, nhà họ Văn lại thống nhất như thế trong việc nhắm vào nhà họ Diệp.
Diệp Liệt Thanh thấy mặt Diệp Dân Chung tái mét, bộ dạng tức giận, anh bưng chén trà ho khan hai tiếng.
Sợ hai mẹ con kẻ xướng người họa sẽ trực tiếp tiễn người lên trời.
Lý Nguyệt Quý thấy đã thất thế, lo lắng đến mức nháy mắt với Diệp Bặc Phàm.
Diệp Bặc Phàm đứng bên cạnh thấy Diệp Dân Chung ký hết hợp đồng này đến hợp đồng khác, trong mắt có một tia may mắn ngoài sự hận thù.
Nhưng khi Diệp Dân Chung ký xong, Liễu Nhứ nhìn Diệp Liệt Thanh.
Anh gật đầu.
Trong phòng, người do Liễu Nhứ dẫn đến nhận được tín hiệu của hai người, lần lượt nói: “Sếp Liễu…… dự án này không ổn……”
“Công ty này cũng có chút vấn đề về tài chính……”
“Chỗ tôi cũng có hai… tài khoản có vấn đề…”
“Tôi cũng có…… dự án không rõ thông tin của công ty……”
Trong lúc nói qua nói lại, gương mặt vui mừng ban đầu của Diệp Bặc Phàm bắt đầu thay đổi hình dạng.
“Ba, mẹ… Con còn có việc phải làm trước…”
Con cáo già xảo quyệt Diệp Dân Chung nhìn thấy Diệp Bặc Phàm vâng vâng dạ dạ, làm sao không nhìn ra sự đáng nghi trong đó, “Đồ khốn nạn!! Thằng con bất hiếu!!”
Rống xong câu đó, Diệp Dân Chung ngã thẳng đập gáy xuống đất.
“Lão Diệp……”
Lý Nguyệt Quý vừa khóc vừa la hét ỏm tỏi, khóc lóc thê thảm, nước mũi nước mắt giàn dụa.
Khi mấy người trong tộc họ Diệp nghe tin vội vàng chạy tới, quen tính muốn biểu diễn tình cảm khổ sở, “Liệt Thanh… Dù sao Tiểu Phàm cũng là em trai của cháu… Lão Diệp cũng là ba ruột…”
“Đủ rồi!”
Văn Uyển vừa nghe thấy những lời cấp thấp này, không nhịn được, “Người nào còn miệng lưỡi thì chút nữa sẽ làm cho người đó khổ chết luôn…”
Người nhà họ Diệp mặt lạnh nhìn từ đầu tới cuối, không lên tiếng nói giúp Lý Nguyệt Quý một câu.
Bình thường những người họ Diệp cậy già lên mặt này thích chú trọng bề ngoài, đã sớm lên tiếng mắng Văn Uyển là một đứa nhỏ “không hiểu chuyện”.
Hướng đi của nhà họ Diệp, từ bây giờ hoặc là từ sớm hơn trước đó…
Thời đại của Diệp Dân Chung đã kết thúc.
Một người vô dụng nắm quyền, làm sao bọn họ quan tâm đến “tình cảm” cùng tộc.
Sau một hồi qua qua lại lại, cuối cùng Liễu Nhứ đã nhờ người gọi xe cấp cứu, đưa người đến bệnh viện.
Diệp Liệt Thanh sắp xếp người canh giữ Diệp Bặc Phàm, để tùy ý Lý Nguyệt Quý khóc lóc gào thét trong bệnh viện.
Trước khi rời đi, Liễu Nhứ dặn dò: “Tiền có lấy lại được hay không cũng không quan trọng, nhất định phải nghĩ cách đưa người vào.”
Bà vừa dứt lời.
Gương mặt Diệp Bặc Phàm tựa như hết máu, “Anh, anh không thể như vậy, ba vẫn, vẫn chưa...”
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh nhìn Diệp Bặc Phàm như thể anh ta bị thiểu năng trí tuệ, “Nếu cậu có người mẹ khác, sẽ không đến mức tạo thành đức hạnh như ngày hôm nay…”
Diệp Dân Chung có chuyện gì hay không đâu có liên quan gì đến anh, anh ước gì Diệp Dân Chung chết sớm một chút.
Nghe vậy, Văn Uyển không khỏi xen mồm: “Mấy kẻ ngu…”
“Mày cái rắm! Mẹ tao còn…”
Diệp Bặc Phàm còn chưa dứt lời, Liễu Nhứ đã liếc nhìn cả đám người nhà họ Diệp, “Không còn việc gì thì tôi đi trước, về phần tiền… thứ gì mà đã vào túi tôi, ha…”
Văn Uyển bị tiếng ‘ha’ của mẹ làm cho hoảng sợ, co rúm người bên cạnh Diệp Liệt Thanh.
Mẹ cô cái gì cũng tốt, nhưng không bao giờ nhượng bộ về lợi ích, nếu không bao năm qua đã bị ăn tươi nuốt sống từ lâu.
Diệp Liệt Thanh tìm mẹ cô làm đồng đội, là sự lanh lợi hiếm thấy trong cuộc đời.
Nghe vậy, Diệp Bặc Phàm nhìn Diệp Liệt Thanh đột nhiên bật cười, “Ba vất vả cả đời vì nhà họ Diệp, cuối cùng lại bị mấy người đá văng ra?! Hả……”
“Cũng đúng, người nhà họ Diệp vốn là một đám không có lương tâm, không có trái tim, không thể nào nuôi nổi thứ ăn cháo đá bát! Một lũ già vong ân bội nghĩa!!”
Nghe vậy, Lý Nguyệt Quý bước tới giữ chặt Diệp Bặc Phàm đang nổi cơn điên, tức giận nói: “Tiểu Phàm! Con đang làm gì vậy!??”
Diệp Bặc Phàm làm ngơ trước lời nói của Lý Nguyệt Quý, nổi điên chửi bới người nhà họ Diệp, “Đã quên chuyện hút máu ba tôi nhiều năm qua à… Giờ thấy ông ấy già rồi… Không còn dùng được…”
Chàng trai gào rống chỉ vào Diệp Liệt Thanh, “Mấy ngươi đừng quên… Lúc trước mấy người đã cùng với ba tôi tính toán ép anh ta rời khỏi nhà họ Diệp… rồi đã đối xử như thế nào với mẹ anh ta!? Bây giờ muốn dùng chiêu đó để đối phó với tôi?”
“Ha ha ha… Mấy người đang nằm mơ!!”
“Tiểu Phàm! Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!” Lý Nguyệt Quý không ngừng kéo Diệp Bặc Phàm, đáng tiếc bà ta sống trong nhung lụa hơn hai mươi năm, làm sao có thể là đối thủ của một thanh niên.
“Tiểu Phàm…”
Diệp Liệt Thanh lạnh lùng nhìn hai người trước mặt đang khóc lóc náo loạn ở bệnh viện, vẻ mặt không hề dao động.
Người nhà họ Diệp thấy bộ dạng của Diệp Liệt Thanh, nhất thời không xác định được suy nghĩ thật sự của Diệp Liệt Thanh.
“Liệt Thanh…”
Đối với bọn họ, người nắm quyền chẳng qua là công cụ kiếm tiền cho bọn họ, về phần danh tiếng và địa vị, chỉ là những thứ bề ngoài.
Bởi vậy bọn họ mới dung túng Diệp Dân Chung nhiều năm, trong mắt bọn họ, chỉ có hai chữ “Lợi” và “Ích” là quan trọng nhất.
Nếu không, bọn họ sẽ không cho phép bảo mẫu làm mưa làm gió ở nhà họ Diệp, sự tồn tại của bảo mẫu là cái gai trong cổ họng nhà họ Diệp.
Mấy năm nay bọn họ có lợi, cho nên đã mắt nhắm mắt mở làm ngơ.
Không đợi người nhà họ Diệp nghĩ cách mở lời, Văn Uyển chợt nhớ tới "quà sinh nhật" mà bác Cả bảo cô chuyển.
Văn Uyển đứng dậy, lấy đồ mà Văn Quốc Đống đưa trong túi xách ra, tự tay đưa cho một ông già trong tộc nhà họ Diệp.
“Nếu tiệc sinh nhật thế này, chúng tôi không thể ở lâu… Một chút tấm lòng nho nhỏ không thành kính…”
Không chờ người ta lên tiếng, Văn Uyển lại nói: “Bảo ông ta không cần cảm ơn… Khi nào ông ta chết thì báo cho chúng tôi biết, chưa chết thì tạm thời đừng lui tới…”
Thấy công việc đã xong, Diệp Liệt Thanh đứng dậy kéo Văn Uyển rời đi.
“Liệt Thanh… Oan có đầu, nợ có chủ…”
Người phía sau đột ngột nói một câu như vậy khiến Văn Uyển không khỏi mỉm cười.
“Nhìn xem mấy người đang nói gì kìa… Dượng tôi có thể làm được gì trong xã hội pháp quyền?! Nhà họ Diệp không phải là của dượng… Dượng lo làm gì…”
Văn Uyển nhìn Lý Nguyệt Quý đầy ẩn ý, “Không phải bà chủ của nhà họ Diệp đang ở đây à, ông chủ sụp đổ thì tìm bà chủ đi…”
Nghe vậy, cái mặt già của Lý Nguyệt Quý đỏ bừng, nhiều năm qua Diệp Dân Chung chưa bao giờ cho bà ta tham gia chuyện nội bộ của nhà họ Diệp.
Bà ta chỉ biết một chút về chuyện nhà họ Diệp từ hai đứa con.
Thuận lợi làm phu nhân cao quý của Diệp Dân Chung 20 năm, hôm nay lại bị một cô gái sỉ nhục hết lần này đến lần khác.
Bàn tay Lý Nguyệt Quý được chăm sóc kỹ lưỡng nên làn da mịn màng, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay mà không cảm thấy đau.
Nhưng vẫn hiếu thắng nở nụ cười đối phó với mấy ông già trong tộc, “Mọi người yên tâm, lão gia sẽ không sao…”
Người nhà họ Diệp không thèm nhìn Lý Nguyệt Quý, sau khi Diệp Liệt Thanh rời đi, họ cũng bỏ đi mà không hề chào hỏi.
Diệp Liệt Thanh dắt Văn Uyển ra khỏi bệnh viện, từ đầu đến cuối cũng không nói lời nào.
Văn Uyển nghĩ đến những lời Diệp Bặc Phàm đã nói, ừm……
Lúc Diệp Liệt Thanh chịu khổ chịu nạn, cô chưa có mặt trên đời này.
Văn Uyển không biết cách an ủi người khác, cô nhìn gò má Diệp Liệt Thanh, thận trọng gọi, “Dượng…”
Ánh mắt Diệp Liệt Thanh khẽ động, “Hửm?”
“Dượng sẽ không quay về nhà họ Diệp chứ…”
“Sẽ không.”
Lúc này Văn Uyển mới thở phào nhẹ nhõm, “Nếu dượng trở về làm con lừa cho bọn họ, cháu sẽ không để ý tới dượng suốt đời…”
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh giơ tay gõ trán Văn Uyển, “Cháu thấy ông đây giống kẻ ngốc à!?”
Văn Uyển che đầu, ghét bỏ liếc anh, “Sao không giống?!”
“Rõ ràng từ trên xuống dưới cả người đều viết tôi là một kẻ ngốc, vừa ngốc vừa dễ lừa.”
“Lắm mồm nữa thì năm nay sẽ không có tiền lì xì tết!”
“Diệp Liệt Thanh! Dượng dám! Nếu tiền lì xì tết năm nay của cháu ít hơn bọn họ, dượng cứ chờ đi!”
“À… Cô bé tổ tông của nhà họ Văn có thể làm gì tôi nào?!”
“Cháu sẽ khóc… Cháu sẽ khóc ở trước cửa nhà dượng từ đêm 30 đến mùng một sáng…”
“Văn Uyển! Cháu bao nhiêu tuổi rồi! Mặt mũi để đâu…”
“Cháu mặc kệ, cháu mặc kệ!”
Văn Uyển vừa cào vừa cấu Diệp Liệt Thanh, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của hai người phía sau.
Người phụ nữ gầy gò ngồi trên xe lăn nhìn theo Hoa Nguyên, “A Nguyên… Là… bạn à?”
Hoa Nguyên không nhìn nữa, nhàn nhạt nói: “Không phải, học sinh học huấn luyện quân sự.”
Người phụ nữ nhìn bóng lưng Văn Uyển, sau một lúc lâu mới nói, “Cô bé kia trông hoạt bát, thảo nào con thích cô ấy…”
“Con không có.”
Có lẽ người phụ nữ đã nói nhiều, yếu ớt cười, “Mẹ cũng thích cô ấy……”
Trẻ trung, năng động, tràn đầy năng lượng.
Chủ yếu là… trông tùy tiện, nhưng thật ra rất tinh tế…
“Mẹ……”
“Mẹ mệt rồi, đẩy mẹ quay lại đi… Lần sau có ngày nghỉ thì không cần tới thăm mẹ… Mẹ sống ở đây rất tốt…”
Người phụ nữ vỗ bàn tay nắm xe lăn của Hoa Nguyên, “Có thời gian thì đi ra ngoài nhiều hơn, kết bạn…”
Hoa Nguyên dừng một chút, “Dạ”
Chuyện xảy ra trong ngày ông cụ Diệp tổ chức tiệc sinh nhật vô tình lan truyền trong giới như một cơn gió.
Vì vậy, Lâm Quyên càng để mắt đến Văn Lê chặt chẽ hơn, càng thúc giục nhiều hơn.
Hiếm khi Văn Lê về nhà từ sáng sớm.
Miệng Lâm Quyên không hề dừng lại, “Lo cắt đứt với con nhỏ nhà quê đó sớm chút đi, cái thứ con gái kiểu này chỉ cần cho chút tiền rồi đuổi đi, đỡ phải mất mặt ba con…”
“Sao con không đi hỏi thăm xem thử chuyện gì đã xảy ra với Diệp Dân Chung vì đã cưới bảo mẫu! Năm đó ông ta làm cho vợ mình tức chết vì bảo mẫu, bây giờ già đầu còn bị gia đình bảo mẫu chọc tức đến nỗi liệt nửa người…”
“Hiện tại ông ta nằm ở bệnh viện một mình, nhà họ Diệp sợ mất mặt, không có ai đến thăm ông ta…”
“Cô gái nhà quê kia dựa vào tuổi trẻ, có chút nhan sắc, dựa vào không biết xấu hổ để leo lên cao. Với thân phận của cô ta, có bao nhiêu người trong nhà chúng ta sẽ thích cô ta?!”
Văn Lê nghe tụng kinh suốt buổi sáng, không thể nhịn được nữa, nhìn Văn Quốc Đống, ánh mắt ngập tràn cầu khẩn: “Ba…”
Văn Quốc Đống đẩy cặp kính trên sống mũi, không mặn không nhạt nói: “Không phải là bạn gái của ba… Kêu ba làm gì…”