KHAO KHÁT
Chương 50  

Chương 50: Có phải nó muốn quậy cho gia đình tôi nhà tan cửa nát mới cam lòng hay không!

Có ba bốn người ngồi trong văn phòng, thấy Diệp Liệt Thanh đẩy cửa bước vào, mọi ánh mắt đều nhìn về phía Diệp Liệt Thanh.


“Uả, đội trưởng Diệp đó à, khách ít đến, khách ít đến...”


“Đội trưởng Diệp nắm rõ thông tin nhỉ, văn phòng thành phố có chút gió thổi cỏ lay là tới liền!?”


“Nếu đã tới rồi, tối nay chúng ta tụ tập nhé!?”


“Cần tụ tập, cơ hội hiếm có.”


Mấy người trong phòng không cho Diệp Liệt Thanh cơ hội từ chối, bữa ăn đã quyết định xong.


“Tối nay tôi còn có việc, không đi được...”


“Lâu lâu mới có một lần, khi khác anh không đi cũng được, nhưng hôm nay phải đi!”


Không chờ Diệp Liệt Thanh đi ra ngoài, mấy người đó đã kéo lại, trong lúc lôi kéo, mọi người thấy dấu vết trên cổ Diệp Liệt Thanh.


“Đội trưởng Diệp... Đào hoa nhỉ!”


“Chậc chậc chậc....”


“Có bồ ở dưới à!?”


Người nói chuyện nhìn Văn Quốc Đống, thấy trên mặt ông không có biểu cảm khác thường, nhỏ giọng nói: “Vậy tốt đó... Chút  nữa dẫn theo không?”


Diệp Liệt Thanh nhìn thời gian, nghĩ đến Văn Uyển đang chờ trong xe, cười qua loa, “Trong đầu các chú mỗi ngày có cái gì thế!?”


“Đó là cháu gái của tôi!”


“Giỏi vậy! Đội trưởng Diệp đi ra ngoài chơi còn dẫn theo cháu gái!?”


“Biến đi!”


“Cháu gái đã lớn rồi, anh giấu làm gì!? Chúng ta có làm chuyện gì không phù hợp với trẻ em đâu!”


Trong lúc mọi người đang đùa giỡn, đột nhiên có một người tới gõ cửa với vẻ mặt vội vàng.


“Cục... Cục trưởng Văn... Cháu gái của anh báo, báo cảnh sát...”


Người tới thở hổn hển chưa nói xong câu, Diệp Liệt Thanh đã đứng bật dậy, “Chú đang nói ai!?”


“Cháu gái của cục trưởng Văn... Văn Uyển, đang ở bãi đậu xe dưới lầu ... Nói rằng có người lén lút giấu thứ gì đó trên xe anh...”


Mọi người khó hiểu nhìn Diệp Liệt Thanh, “Lão Diệp... Anh...”


Lời còn chưa dứt, Diệp Liệt Thanh lập tức đẩy người đó ra, đi xuống lầu, trên đường đi, di động rung lên, Văn Uyển gửi video tới.


Ở bãi đậu xe dưới lầu, một đống cảnh sát vây quanh trước xe Diệp Liệt Thanh, cảnh sát của văn phòng thành phố đã trực tiếp tới hiện trường.


Thấy Diệp Liệt Thanh đi xuống lầu, lập tức chào hỏi, “Đội trưởng Diệp...”


Diệp Liệt Thanh bình tĩnh mở khóa xe, Văn Uyển chui ra khỏi xe, “Dượng... Cháu sợ quá...”


“.....”


Diệp Liệt Thanh giơ tay vỗ vào mông Văn Uyển hai cái, “Sợ sao không gọi điện thoại cho ông đây!?”


“À...” Văn Uyển khẽ khịt mũi, nhỏ giọng nói: “Cái này gọi là tránh nghi ngờ, lỡ như người ta nói chúng ta thông đồng thì không tốt!”


Lớn lên ở nhà họ Văn, có cái gì mà cô chưa thấy, nếu đối phương thật sự được Diệp Liệt Thanh sai tới đưa đồ, không thể nào không biết cô ở trong xe, bị gài bẫy rõ ràng như vậy, đương nhiên phải lưu lại chứng cứ trước rồi mới báo cảnh sát.


Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh cười lạnh, “Cháu đúng là biết lẩn tránh quy trình...”


Văn Uyển kiêu ngạo ngẩng cổ lên, nhẹ nhàng hừ, “Đúng vậy...”


“Đội trưởng Diệp, hôm nay có lẽ anh phải ở đây uống chút trà trước khi rời đi...”


Diệp Liệt Thanh nhìn Văn Uyển, “Làm phiền chú đưa cô ấy về.”


“Không... Cháu ở đây chờ dượng.”


Diệp Liệt Thanh tức giận trừng mắt nhìn cô, “Về nhà!”


“Cháu sẽ không!”


“Cháu...”


Cảnh sát bên cạnh thấy hai người lại muốn cãi nhau, vội vàng bước tới nói: “Đội trưởng Diệp, đội trưởng Diệp... Đây là người báo tin, anh lịch sự chút, lịch sự chút nhé...”


“Đúng, cháu là người báo tin, còn là nhân chứng! Dượng nên có thái độ tốt chút đi!”


Diệp Liệt Thanh tức ngực, lên không được, xuống không xong, “Cháu... Chút nữa bác Cả của cháu xuống, coi thử cháu...”


“A...”


Trong cốp xe của Diệp Liệt Thanh có nhét một túi tiền, phía dưới còn có mấy túi bột màu trắng. Mấy thứ này xuất hiện trong xe của cảnh sát, ngay khi vẫn còn đang ở Cục Công An, tính chất hoàn toàn thay đổi.


Đoạn video do Văn Uyển cung cấp ghi lại toàn bộ quá trình giấu đồ từ đầu đến cuối, cùng bên mặt của người đàn ông, khiến việc điều tra bớt khó khăn hơn nhiều.


Trong quá trình thẩm vấn, Văn Uyển rất tỉnh táo, không hề ngần ngại đặt câu hỏi, ngay cả khi có người cố ý xúi giục, cô đều hoàn toàn tránh được những sơ hở trong cuộc thẩm vấn.


“Đúng là người nhà họ Văn...”


Sau khi cảnh sát hỏi xong, đột nhiên nói một câu cảm thán đầy khó hiểu, nghe vậy, Văn Uyển cầm ly nước hơi nhướng mày, “Người nhà họ Văn không thể tố giác tội phạm vi phạm pháp luật à!?”


Lời này khiến hai người trước mặt không biết nên trả lời như thế nào, cười gượng hai tiếng rồi đi ra.


“Câu nói lưu truyền bên ngoài chẳng sai...”


Ba phần bầu trời ở thành phố Lâm, không phải họ Văn thì là họ Lục, trong đó còn kèm theo hai họ Hồ.


“Ê… Nói nhỏ một chút, loại chuyện gia tộc như này, trong ngoài đều là người một nhà...”


“Ha ha……”


“Ai bảo người ta là gia tộc lớn… Đông người…”


Văn Uyển nghe người bên ngoài nói chuyện, không đồng ý, đổi tư thế ngồi, nói cho cô nghe thì có lợi ích gì, cô không quan tâm.


*


Vẫn luôn ở đó đến nửa đêm, Văn Uyển mới bị đánh thức.


“Tiểu Uyển... Đừng ngủ, dậy đi, tôi đưa em về...”


Văn Uyển cử động cơ thể không thoái mái, phía dưới trống rỗng khiến cô không thể nào ngủ yên ổn, mơ màng mở mắt nhìn tóc húi cua trước mặt, “Dượng tôi đâu!?”


“Sếp còn cần chút thời gian, tôi đưa em về trước...”


Nghe vậy, Văn Uyển quay lưng về phía người đàn ông, “Không cần, tôi đợi dượng về chung.”


“Sếp nói anh ấy không sao, ngày mai em phải đi học nữa... Đừng ở lại đây...”


Văn Uyển dừng một chút, hỏi: “Sáng mai dượng có đưa tôi đi học không?”


“Cái này...” Tóc húi cua nhất thời không biết trả lời như thế nào, gãi đầu, “Tôi không biết...”


Văn Uyển nhíu mày, “Video của tôi quay rõ ràng như vậy, bọn họ còn muốn điều tra cái gì?”


“Hờ...” Tóc húi cua thở dài, “Chứng cứ là chứng cứ, điều tra là điều tra... Tôi không thể nói nhiều, có bác Cả của em ở đây mà em không yên tâm hay sao?”


“Ờ được rồi...”


Trên đường trở về, tóc húi cua thấy Văn Uyển không ngừng gửi biểu tượng cảm xúc cho Diệp Liệt Thanh, nhịn thật lâu mới nói: “Lúc sếp bị điều tra, di động ở chỗ bác Cả của em...”


Nghe vậy, tay Văn Uyển đột nhiên cứng đờ, “Vì sao?”


“Không phải sau khi em báo tin, em cũng gửi video cho sếp hay sao...”


Nói đến đây, tóc húi cua nhìn Văn Uyển một cách tán thưởng, “Khá lắm cô bé, biết báo cảnh sát trước.”


Văn Uyển cười cho có lệ, liếc nhìn anh ta, “Mỗi người đều có trách nhiệm báo cáo tội phạm và tham nhũng... Tôi giết người thân vì công lý, không buông tha cho bất cứ tội phạm nào, cho dù đó là dượng của tôi.”


“A... Cô bé, giọng điệu khá chặt chẽ đấy.”


Nhà họ Văn.


Sau khi Văn Tuyết nhận được tin Diệp Liệt Thanh xảy ra chuyện, sốt ruột chạy về, ở trong nhà gọi điện thoại cho Văn Quốc Đống vô số lần, nhưng đều bị đối phương trực tiếp cúp máy.


Điện thoại của Diệp Liệt Thanh không hề có người trả lời, cuối cùng cũng bị tắt.


“Sao lại thế này!? Chuyện gì đang xảy ra!?”


Văn Tuyết lo lắng đến mức giống như con kiến đang bò trên chảo nóng, đập di động, quát Liễu Nhứ: “Liễu Nhứ! Con nhỏ Văn Uyển khốn kiếp muốn làm gì!? Có phải nó muốn quậy cho gia đình tôi nhà tan cửa nát mới cam lòng hay không!”


Chương 50  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin