KHAO KHÁT
Chương 72  

Chương 72: Tằng tịu với nhau

Diệp Liệt Thanh đang bưng chén trà, dừng lại, thấy mọi người đã rời đi, anh kéo Văn Uyển ngồi trên đùi, “Em cho rằng bọn họ sợ em à?”


“Xí…… Em không ngốc!”


Đương nhiên những người này sợ nhà họ Văn đứng phía sau cô.


Văn Uyển vừa nói vừa cọ thân thể vào người Diệp Liệt Thanh, bất mãn nói: “Dượng chuẩn bị quà gì cho ông ta vậy?”


Nghe thấy sự bất mãn trong giọng nói của Văn Uyển, Diệp Liệt Thanh ngước mắt nhìn ra ngoài tường sân, vẻ mặt không rõ ràng: “Em nghĩ sao……”


Tiếng nhạc buồn não ruột bên ngoài vẫn không có dấu hiệu dừng lại.


Văn Uyển sửng sốt một lát mới hồi phục tinh thần, hôn thật mạnh lên mặt Diệp Liệt Thanh.


“Làm rất tốt!!!”


Diệp Liệt Thanh vòng tay qua eo Văn Uyển, ôm cô hôn.


“Ơ…… Dượng……”


Văn Uyển giãy giụa hai cái cho có, nhưng bị Diệp Liệt Thanh ôm chặt hơn, đơn giản chủ động hôn đáp lại.


Bên ngoài là tiếng nhạc thê lương uyển chuyển, bên trong là cặp nam nữ tràn ngập dục vọng.


Mãi cho đến khi bàn tay lạnh lẽo của người đàn ông thò vào áo ngủ của Văn Uyển, cô gái đang đắm chìm trong sắc đẹp mới hoàn hồn.


“Lạnh muốn chết!!”


Văn Uyển co rụt người lại, hung dữ trừng mắt nhìn anh, “Lưu manh!”


Đối với sự bất mãn và trách móc của cô gái, Diệp Liệt Thanh đẩy háng, “Nó nóng, cho nó vào nhé?”


Trên mặt Văn Uyển lộ vẻ khiếp sợ, nhìn khắp nơi, “Ở đây? Dượng điên rồi à!?”


Diệp Liệt Thanh nhẹ nhàng xoa vú Văn Uyển cách áo ngủ, “Tối hôm qua thấy em ngủ say quá, không nỡ đánh thức em…… Dượng bé của em nhịn cả đêm……”


Văn Uyển cúi đầu nhìn thân dưới căng phồng của Diệp Liệt Thanh, “Mới sáng tinh mơ đã chơi lưu manh, cắt đi!”


“A…… Cắt nó thì em dùng cái gì?!”


“Anh Năm……”


Khi hai giọng nói cùng vang lên, Văn Uyển đang nắm gậy thịt cương cứng của Diệp Liệt Thanh cách quần.


Người đàn ông ở cửa sửng sốt hai giây rồi nhanh chóng xô cửa lao ra ngoài, “Hôm nay có lẽ em ngủ chưa tỉnh…… Chút nữa em sẽ quay lại.”


Bầu không khí ướt át hoàn toàn bị hủy hoại, Diệp Liệt Thanh nhìn chằm chằm cánh cửa với ánh mắt tà ác.


Sau đó mới ôm Văn Uyển về phòng thay quần áo.


*


Món quà mà Diệp Liệt Thanh đã đưa buổi sáng gây ra động tĩnh không lớn cũng không nhỏ.


Lúc ấy khách khứa vẫn chưa tới, cho nên chỉ có người nhà họ Diệp biết "vụ tai nạn" lúc sáng.


Sinh nhật của ông cụ mà tạo ra động tĩnh này, khiến người họ Diệp ít nhiều dính chút xui xẻo.


Trước khi tiệc sinh nhật bắt đầu, những tiếng hát vang lên từ tòa nhà lớn của nhà họ Diệp.


Văn Uyển nghe thấy tiếng ồn ào ở sân trước, siết chặt cánh tay Diệp Liệt Thanh, liếc nhìn người đang tiếp đón trong đại sảnh.


“Ồ…… Thật tình cảm…… Còn mướn người khóc tang à?”


Diệp Liệt Thanh mặc bộ vest đen, Văn Uyển ở bên cạnh anh cũng mặc váy nhung đen dài, “trang phục cặp đôi" được thiết kế riêng của hai người đặc biệt thích hợp với dịp này.


Người dẫn đường phía trước không hề thay đổi sắc mặt, cung kính đưa hai người tới hàng ghế đầu của sân khấu.


Diệp Liệt Thanh vừa ngồi xuống, trên sân khấu vang lên một giọng nói.


“A nha y, hôm nay đã tới, tôi đang đợi anh nha a ... a a a ....”


Ánh mắt của mọi người nhất thời đổ dồn vào Diệp Liệt Thanh, ông già mặc áo đỏ sậm cách sân khấu không xa chỉ che miệng ho khan hai tiếng.


Người phụ nữ ngồi bên cạnh ông già đứng dậy lập tức đi thẳng về phía Diệp Liệt Thanh.


“Liệt Thanh…… Ba cậu muốn nói chuyện với cậu……”


Văn Uyển đứng gần Diệp Liệt Thanh, liếc nhìn người phụ nữ ăn mặc rất giản dị kia, dung mạo bình thường, kém mẹ Diệp Liệt Thanh không biết bao nhiêu lần.


Diệp Liệt Thanh thậm chí không nhìn người phụ nữ, chứ đừng nói đến chuyện đứng dậy trả lời.


Cảnh tượng nhất thời trở nên lúng túng.


Thấy thế, cô gái xinh đẹp ngồi cách đó không xa mang đôi giày cao gót hùng hổ đi tới giữa đám đông.


“Anh Cả…… Hôm nay là tiệc sinh nhật của ba, nhiều khách khứa đang nhìn, nếu anh tới thì đừng làm ầm ĩ khiến mọi người đều khó xử……”


Cô gái kiêu căng đứng trước mặt người phụ nữ, “Anh Cả, tính tình của mẹ tôi yếu đuối nên không so đo với anh, nhưng trong ngày hôm nay anh đừng khinh người quá đáng……”


“Ủa…… Ban ngày ban mặt mà chó hoang ở đâu chạy tới nhận người thân lung tung?”


Văn Uyển ngồi phía sau Diệp Liệt Thanh, đặt cằm lên vai người đàn ông, thình lình nói một câu.


Khiến cho Diệp Vận và người phụ nữ phía sau đều tái mặt.


“Cô! Cô là cái thứ gì!? Cô có quyền lên tiếng ở đây hay sao!?”


Diệp Liệt Thanh chặn một nửa khuôn mặt Văn Uyển, Diệp Vận không thấy rõ mặt Văn Uyển, nhưng câu nói kia thực sự chọc giận Diệp Vận.


“Anh Cả! Hôm nay anh quyết tâm làm cho ba không yên ổn phải không!?”


Nghe vậy, Văn Uyển nắm cánh tay Diệp Liệt Thanh một cách quen thuộc, nhìn chằm chằm vào hai góc sân khấu, đột nhiên nói: “Dượng nghĩ hai anh trên kia có hát mấy khúc như 'đổi hoa ghép cây’, ‘treo đầu dê bán thịt chó’, ‘chọn đường không ai nghĩ đến’ không……”


Nói xong, lúc này mới nhìn Diệp Vận đã thay đổi sắc mặt, “Hai anh kia không hát cũng không sao, chỉ cần bảo mẫu biết hát là được…… Đúng không?!”


“Con nhỏ hoang dã này ở đâu tới đây! Đang nói vớ vẩn gì đó!? Bảo vệ đâu, kéo cô ta ra ngoài!!!”


Lời nói của Văn Uyển dẫm trúng đuôi Diệp Vận, cô ta không quan tâm hôm nay là ngày gì, tức muốn hộc máu hét lên với những người vẫn bất động ở ngoài sân: “Còn đứng ngây người làm gì!? Không lo kéo cô ta ra ngoài!!”


“Dượng…… Có con chó cắn cháu……”


Văn Uyển nói rằng mình sợ, nhưng trên mặt không hề có chút sợ hãi.


Diệp Liệt Thanh tập trung nhìn lên sân khấu nghe hát, vỗ cánh tay Văn Uyển một cách tượng trưng, “Chó cắn người…… thì đánh chết là xong.”


“Mấy…… Mấy người! Ba!! Ba coi con khốn này……”


Diệp Vận đang mắng nửa chừng, người phụ nữ phía sau đột nhiên tiến lên nhéo cô ta, lúc này cô ta mới tỉnh táo lại: “Ba! Hôm nay anh Cả cố ý tới phá hỏng tiệc sinh nhật của ba!”


“Ủa ủa ủa…… Bây giờ chó hoang cũng có cha à!? Tình yêu của nhà họ Diệp thật độc đáo, bọn họ thích làm cha lắm ư!?”


Diệp Vận nghe Văn Uyển gọi dượng, lại bị Văn Uyển thẳng thừng chọc trúng nỗi đau trước mặt nhiều người, cơn giận xông thẳng lên đầu, nói chuyện mất chừng mực, “Con nhỏ khốn nạn! Mày mới là con hoang! Chẳng phải mày cũng không có cha dạy dỗ……”


Lời còn chưa dứt, Diệp Liệt Thanh bất ngờ đứng dậy tát hai cái ‘bép bép’ vào mặt Diệp Vận với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.


“Diệp Liệt Thanh!! Anh dám đánh tôi! Anh……”


Vài ông già trong tộc đang ngồi cùng hàng với Diệp Dân Chung thấy Diệp Vận nổi điên trong trường hợp như vậy, sắc mặt bọn họ lập tức tối sầm, “Thật mất mặt!!”


Vừa dứt lời, một người đàn ông cà lơ phất phơ bước ra bên cạnh, nhìn bộ dạng phùng mang trợn mắt của mấy ông già, cười nói: “Cha cũng biết đó, con hoang thì làm gì có đầu óc? Nhiều năm qua ở trong nhà họ Diệp nên cũng học được chó cậy chủ……”


Mùa đông hơi lạnh, đôi mắt của người đàn ông có quầng thâm đậm do thức đêm ăn chơi quá mức, nhìn ông già đang ngồi trên ghế chính một cách đê tiện, “Bác Cả thấy đúng không?”


“Hừ…… Bảo mẫu chỉ đi học có mấy năm thì biết cái gì…… Không phải là học theo thủ đoạn của mẹ cô ta, leo lên giường, dụ dỗ ông già… sinh đứa con hay sao…”


Người đàn ông nói xong, hét về phía sân khấu: “Hai anh không biết hát bài mà cháu gái chọn, vậy các anh nhất định sẽ biết bài mà tôi chọn……”


“Ca khúc ‘Tằng tịu với nhau’ sẽ được tặng cho nhị tiểu thư nhà họ Diệp…… Cô ta chắc chắn sẽ hiểu!”


Diệp Liệt Thanh nghe xong những lời này, lạnh lùng rút tay lại, Văn Uyển lập tức cầm ấm trà trên bàn lên, “Dượng…… Mau rửa tay…… Dơ muốn chết……”


Nói xong còn không ngừng lẩm bẩm, “May mắn là đánh lên mặt, nếu không chút nữa đồ trong bụng người ta biến mất rồi ăn vạ chúng ta thì sao……”


Những chuyện này xảy ra quá nhanh, đối với sự riêng tư trong các gia đình dòng dõi, tuy những người có mặt không tỏ thái độ, nhưng sau lưng đều dỏng tai nghe.


Mấy ông già trong tộc cuối cùng không thể ngồi yên trong tình huống này nữa.


Bọn họ không thể lên tiếng chuyện nhà người khác, nhưng ầm ĩ đến mức độ này là làm mất mặt toàn bộ nhà họ Diệp.


Thấy vài ông già đức cao vọng trọng trong tộc tức giận rời khỏi bàn, Diệp Vận sửng sốt hai giây mới lấy lại tinh thần, thấy rõ sự giễu cợt và khinh thường của những người xung quanh.


Người phụ nữ phía sau Diệp Vận lúc này mới sửa vẻ mặt ‘cực kỳ uất ức’ trước đó, lớn giọng quát: “Tiểu Vận!! Con cút khỏi đây cho mẹ!”


Diệp Vận che mặt, tuyệt vọng nhìn mẹ, “Mẹ……”


Cô ta xong rồi…… Sau ngày hôm nay……


Cô ta hoàn toàn không thể chen vào vòng tròn của người nổi tiếng……


“Cút về phòng và ở đó đi!!”


Người phụ nữ nhìn đứa con gái không được như ý, trong lòng hận muốn nôn ra máu, thấy cô ta tỏ vẻ không cam lòng, bà ta không thèm làm bộ làm tịch nữa, trực tiếp quát: “Trở về!”


Văn Uyển thấy người này lật mặt thật nhanh, lại “chậc chậc” hai tiếng.


Không đợi cô lên tiếng.


“Diệp Liệt Thanh!!”


Ông già vẫn luôn ngồi ở hàng đầu từ đầu tới cuối chưa hề nói lời nào bỗng cực kỳ tức giận rống lên.


Những người đang theo dõi sự náo nhiệt hưng phấn nhìn nhau.


“Các vị khách khứa…… Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi…… Xin mời qua bên này……”


Những người ngồi đó vốn định rời đi, nhưng vì điều này khiến việc rời đi không dễ.


Với đức tính vừa rồi của Diệp Vận, hơn nữa những lời thật thật giả giả kia.


Không chỉ người họ Diệp đã thấy rõ, mà không ít người giàu có khác ở đây đã nhìn thấy và để trong lòng.


Hôm nay Diệp Dân Chung mạnh tay tổ chức tiệc sinh nhật, người nào không sắc bén nên không đoán được mục đích, chỉ cần nhìn một lát là biết ngay.


Những người ban đầu cảm thấy Diệp Vận được Diệp Dân Chung coi trọng, lập tức dừng suy nghĩ.


Trước hết không nói đến chuyện Diệp Vận có mặt nhưng không có đầu óc, chỉ dăm ba câu đã bị chọc tức mất bình tĩnh, ngoài ra còn có người mẹ là bảo mẫu dựa vào sắc đẹp để leo lên cao.


Loại người này dạy con gái, cho dù có Diệp Dân Chung ở đây, bây giờ bọn họ cũng không muốn.


Hơn nữa tuy rằng Văn Uyển là một đứa trẻ, nhưng người có chút tinh mắt đều biết, không chỉ có Diệp Liệt Thanh ngồi bên cạnh cô, mà sau lưng cô còn có nhà họ Văn.


Những lời nói của Văn Uyển tuyệt đối không phải là lời nói của đứa trẻ tùy hứng làm bậy, chẳng phân biệt nặng nhẹ.


Sau lưng…… nếu không có chỗ dựa.


Làm sao một đứa trẻ có thể gây sóng gió trong trường hợp này ……


Sau khi đám đông náo nhiệt rời đi, ông già mới chống gậy đầu rồng đứng lên, người phụ nữ vội vàng bước tới đỡ, “Lão gia…… Đừng tức giận…… Thằng bé Liệt Thanh hơi nóng nảy mà thôi……”


“Ủa ủa ủa…… Chỉ có cái miệng bà nói được à!? Từ lúc ngồi xuống đến bây giờ, dượng tôi chỉ nói một câu! Bà có cần gọi bậy bạ ở đây không!?”


Văn Uyển đứng dậy che trước mặt Diệp Liệt Thanh, lạnh lùng đối diện với ánh mắt sắc bén của Diệp Dân Chung phía sau, liếc nhìn người phụ nữ mặc đồ thiết kế riêng toàn thân, nhưng vẫn không che được sự tục tằng trên người, “Tướng mạo bình thường, bên trong rỗng tuếch, nhìn trúng người như vậy, nếu không phải già cả mắt mờ thì là cá mè một lứa……”


Nghe vậy, ánh mắt Diệp Dân Chung hiện lên một tia tàn nhẫn, nhìn thẳng vào Văn Uyển.


Nếu là người khác, thì đã bị ánh mắt này của Diệp Dân Chung dọa sợ, nhưng Văn Uyển không phải là người bình thường.


“Nhìn tôi làm gì? Tưởng chúng tôi thích tới nhà mấy người dính xui xẻo à?!”


Nói xong còn nhìn xung quanh đầy ghét bỏ, hoàn toàn không để ý tới hai người.


Diệp Dân Chung không so đo với Văn Uyển, ánh mắt tập trung vào Diệp Liệt Thanh, gương mặt đầy nếp nhăn giật giật, “Anh đi cùng tôi……”


Diệp Liệt Thanh vừa định trả lời, Văn Uyển đã đẩy anh ra, “Có việc gì thì nói ở đây, với thủ đoạn bẩn thỉu của nhà mấy người, tôi không yên tâm để dượng tôi đi theo ông……”


“Lỡ như mấy người ném đứa con hoang kia cho dượng tôi thì sao?”


Lời nói thẳng thừng của Văn Uyển rất khó nghe, tát thẳng vào mặt Diệp Dân Chung.


Diệp Dân Chung chưa có phản ứng gì, người phụ nữ đỡ ông ta đã bắt đầu khóc, “Liệt Thanh…… Bao năm qua, tôi có chỗ nào làm không tốt thì cậu cứ nhằm vào tôi…… Ba cậu thiệt tình nhớ thương cậu……”


“Hừ…… Trước đây tôi chỉ thấy trà xanh trẻ, hôm nay coi như mở mang kiến thức…… hóa ra còn có trà xanh già……”


Văn Uyển kéo Diệp Liệt Thanh, “Nếu biết mình làm không tốt thì đừng ra đây làm gì, mất mặt lắm bà thím ơi……”


Chương 72  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin