Chương 98: Tính của Văn Uyển là do em chiều
“Văn Uyển! Đừng ầm ĩ!”
Diệp Liệt Thanh không có thời gian để ý đến Văn Uyển đang cáu kỉnh sau lưng, đè nén sự bất mãn trong lòng, bình tĩnh nói với Văn Quốc Đống: “Anh Cả… Anh cũng biết, Tiểu Uyển được chúng ta chăm sóc từ nhỏ, để một mình nó ra ngoài đi học, anh yên tâm được hay sao?! Nó chưa bao giờ rời xa chúng ta, đột nhiên bảo nó đi ra ngoài, mọi người không lo lắng à?”
Liễu Nhứ nhíu mày, định lên tiếng thì nghe Văn Quốc Đống nói trước: “Tính tình thối hoắc từ trên xuống dưới của nó không phải là do chúng ta chiều chuộng...…”
“Anh Cả…”
Liễu Nhứ cuối cùng không nhịn được nên mở miệng: “Được rồi! Diệp Liệt Thanh, nếu dượng biết Văn Uyển bị dượng chiều hư từ nhỏ, giờ đúng lúc để nó đi, cho nó học cách tự lập! Không thể sống dưới sự che chở của gia đình mãi, cũng nhân dịp này sửa cái tính thất thường của nó.”
“Liễu Nhứ.... Người ít có tư cách nói những lời này nhất ở đây là chị...”
Lúc này Diệp Liệt Thanh đã tức giận đến nỗi mất lý trí, mẹ của Văn Uyển vừa lên tiếng là trực tiếp đâm vào họng súng của Diệp Liệt Thanh.
“Năm nay Tiểu Uyển học năm đầu phổ thông trung học. Mấy năm nay, chị đi họp phụ huynh được bao nhiêu lần cho nó, điểm của nó bao nhiêu, có bị học lệch không... thích cái gì, bị bệnh bao nhiêu lần một năm, dị ứng cái gì, mùa nào dễ bị cảm.... Chị có biết nó dị ứng với thuốc nào không?”
“Bảo nó tự lập... Liễu Nhứ, chị hãy hỏi lương tâm đi, tại sao mấy năm nay nó không tự lập? Sau khi Văn Quốc Cần không còn nữa, chị ở nhà bao nhiêu lần mỗi năm? Sau khi anh trai của Văn Uyển lên trung học cơ sở, chị đã ném nó vào nội trú, cả năm chẳng về nhà được mấy lần, nhập ngũ xong càng không thích về nhà... Bao năm qua, chị không tính được trong lòng hay sao?”
Diệp Liệt Thanh há miệng bùm bùm một tràng như phun đậu, Liễu Nhứ nhìn chằm chằm Văn Uyển đang đứng sau lưng Diệp Liệt Thanh một hồi lâu.
Thấy Văn Uyển cúi đầu trốn phía sau Diệp Liệt Thanh không nói lời nào, Liễu Nhứ không khỏi ngoảnh mặt đi, “Nếu em không có quyền lên tiếng, vậy tùy anh Cả....”
Liễu Nhứ xách túi, hơi hoảng loạn rời khỏi văn phòng.
Văn Quốc Đống ngước mắt nhìn bóng lưng cô đơn của bà, lạnh lùng liếc Diệp Liệt Thanh, “Không muốn Văn Uyển đi thì em nói chuyện tử tế là được rồi, đâm một dao vào lòng người ta làm gì!”
Liễu Nhứ là phụ nữ, mấy năm nay một mình bà chống đỡ phần lớn nhà họ Văn, mọi người đều nhìn thấy điều đó.
Hai đứa nhỏ quả thật bị thiệt thòi, đây là lý do vì sao người nhà họ Văn cực kỳ bao dung Văn Uyển.
Cho dù người như Lâm Quyên cũng không dám tùy ý trách mắng Văn Uyển.
“Em nói chuyện tử tế thì hai người có nghe không?” Diệp Liệt Thanh vẫn chưa hết nóng nảy, “Vừa rồi chị ấy nói gì? Để Văn Uyển tự lập? Sửa tính tình thất thường? Tính của nó là do em chiều! Thì sao!?”
“Ai không thoải mái thì tự tới gặp em!”
Văn Quốc Đống thấy lúc này Diệp Liệt Thanh thật sự tức giận, thậm chí còn dám to tiếng với ông.
Bầu không khí bế tắc vài giây, Văn Quốc Đống cũng đứng dậy, “Được rồi, đây là tổ tông của em, em cứ chiều đi.... Bọn anh không có tư cách....”
Văn Uyển núp sau lưng Diệp Liệt Thanh chứng kiến từ đầu đến cuối, Diệp Liệt Thanh dựa vào thực lực của mình đẩy lùi hai vị đại tướng của nhà họ Văn.
Cho dù như thế, Văn Uyển cũng không có ý định tha thứ cho Diệp Liệt Thanh.
Thấy chuyện này đã xong, Văn Uyển xoay người định rời đi thì bị Diệp Liệt Thanh nắm chặt cánh tay.
“Đi đâu!?”
Văn Uyển giãy giụa muốn hất tay ra, tức giận nói: “Đi học!”
“Tôi ở đây chờ em tan học, đưa em về nhà.”
Nghe vậy, sắc mặt Văn Uyển trở nên lạnh lùng, “Em không có nhà.”
Nhà cũ của nhà họ Văn căn bản không thể xem là nhà, nhà của cô chẳng có người ở quanh năm suốt tháng, ngoại trừ bảo mẫu và tài xế, không có ai cả.
Sau khi ba cô mất, cô làm gì còn nhà....
Vì vậy... Văn Tuyết mới đáng chết... Chết một nghìn lần, một vạn lần cũng không thể trút bỏ hận thù trong lòng cô.