Chương 131: Chỉ cần ông đây còn sống, sẽ không đi…
Tần Chi mờ mịt nhìn hai bóng người không ngừng lung lay trước mắt, nói không mạch lạc: “Được rồi... Hình như không phải là ảo giác...”
Diệp Liệt Thanh nhìn người đang nằm xiêu xiêu vẹo vẹo trên giường, mắt phải giật mạnh, “Anh không biết cách ngăn cản hay sao?!”
Triệu Vũ bước tới ‘giải cứu’ Tần Chi khỏi tay Văn Uyển, bĩu môi với người đang nổi giận, “Trên đời này ai dám ngăn cản cô chiêu thiên kim của anh?”
Diệp Liệt Thanh nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói của người đàn ông, đau đầu đi ra ngoài gọi điện thoại, dàn xếp cho đám ‘ma men’.
Lúc này mới nhìn Văn Uyển đang cong chân cuộn tròn trên giường, “Tiểu Uyển...”
“Không nghe… Không nghe…” Văn Uyển lấy tay bịt tai, vùi đầu vào gối, nghẹn ngào nói: “Em không thông minh, học hành cũng không giỏi, lại ngu ngốc... Dượng tới tìm em làm gì…”
Diệp Liệt Thanh muốn ôm Văn Uyển chợt chững lại, im lặng một lát mới nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Văn Uyển, “Ai nói... Tiểu Uyển rất ưu tú... Điểm số không có nghĩa là tất cả, học hành không giỏi, nhưng chúng ta có thể tỏa sáng ở lĩnh vực khác mà mình am hiểu...”
“Sẽ không… Anh trai của em thông minh từ nhỏ đến lớn, anh ấy ghét bỏ em từ nhỏ, không để ý tới em…”
Văn Uyển vừa nói vừa ứa nước mắt, rõ ràng cô có gia đình, có mẹ, có anh trai, nhưng anh trai giống như anh trai của người khác, không thân với cô....
Cô hiểu sự vất vả của mẹ cô, tha thứ cho những khó khăn của mẹ, nhưng cô khó chịu trong lòng...
Diệp Liệt Thanh nghĩ đến thiếu niên bị Văn Quốc Đống ném vào quân đội từ lâu, thở dài, “Ai nói anh trai không thích em?”
“Em biết, mọi người đều không thích em… Cảm thấy em xấu tính…”
“……” Diệp Liệt Thanh nghe đến đây, xoay người lên giường, kéo Văn Uyển vào lòng từ phía sau, “Tính tình của Tiểu Uyển tốt mà... Từ nhỏ đã tốt rồi...”
Nói đến đây, Diệp Liệt Thanh nhớ lại những chuyện trong quá khứ, thật sự không bịa được nữa.
“Khi còn nhỏ em không biết mình nghịch ngợm cỡ nào à? Mỗi lần em gây họa, không phải anh trai em bị đánh thay em hay sao!? Muốn tôi đếm xem anh trai em đã gánh lỗi giùm em bao nhiêu lần không?”
Văn Uyển ở trong lòng Diệp Liệt Thanh, cong người thế nào cũng không thoải mái, cuối cùng xoay người vùi đầu vào ngực Diệp Liệt Thanh, “Sao bao năm qua anh ấy không về nhà...”
“Anh em có việc của riêng mình, tương lai em cũng có con đường riêng để đi...”
Diệp Liệt Thanh nói xong, có chút hoảng hốt, dường như từ lúc Văn Uyển vào trung học phổ thông, anh đã hoàn toàn quên mất cô vẫn chưa lớn.
Dù trưởng thành sớm thì vẫn là một đứa trẻ khao khát gia đình và cha mẹ.
Mấy năm nay Văn Uyển không nói ra, tóm lại sẽ có lúc cô khao khát tình yêu của cha mẹ, người ngoài không thể thay thế vị trí của cha mẹ cô.
“Tiểu Uyển, dù thân thiết đến đâu cũng chỉ có thể ở bên em một thời gian thôi, không thể ở bên em mãi mãi...”
Văn Uyển vùi trong lòng Diệp Liệt Thanh, nước mắt làm ướt áo người đàn ông.
Sau một hồi, Văn Uyển đỏ mắt ngẩng đầu hỏi: “Vậy còn dượng....”
Diệp Liệt Thanh cúi đầu hôn khóe mắt ươn ướt của Văn Uyển, “Chỉ cần em không muốn bay, chỉ cần ông đây còn thở, sẽ không đi...”
“Dượng lừa người ta!”
“Ông đây lừa em khi nào? Không phải em làm mình làm mẩy muốn đi nơi khác, vừa muốn tuyệt thực vừa muốn chết đói...”
“Tại em muốn dượng nói chuyện đàng hoàng. Lần nào có chuyện gì dượng cũng quyết định thay em, chưa bao giờ hỏi em có muốn hay không, không hỏi xem em có thích hay không, cũng giống như mẹ em, chưa bao giờ quan tâm em muốn gì, cũng không hỏi em thích gì...”
“Em không muốn anh trai đi lính, em sẽ không học dở, em cũng không muốn mẹ kiếm nhiều tiền như vậy, em không muốn mẹ vất vả vì em và anh trai... Nhưng mẹ không muốn, mẹ cảm thấy em nổi loạn, cảm thấy em tùy hứng, vậy em nổi loạn và tuỳ hứng cho mẹ xem...”
“Dù sao chẳng ai để ý đến suy nghĩ của em...”
Văn Uyển vừa khóc vừa dụi vào ngực Diệp Liệt Thanh, “Ở trong mắt mọi người, em là người nhanh mồm dẻo miệng, chỉ biết chọc tức người khác...”
“Tôi không có...”
“Dượng có! Hôm ở trong từ đường, dượng nói những lời này đúng không...”
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh thở dài, “Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn cho em biết...”
“Em mặc kệ, dượng có...”
“Được rồi... Là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi không nên nói những lời thế này, Tiểu Uyển là đứa trẻ ưu tú nhất trên đời này.”
“Hu hu hu...”
Văn Uyển ở trong lòng Diệp Liệt Thanh khóc một hồi, sau đó chìm vào giấc ngủ say.
Lúc cô tỉnh lại, Diệp Liệt Thanh cầm khăn ấm đi vào.
“Đắp lên mắt đi, nếu không ngày mai sẽ bị sưng...”
Văn Uyển xoay người, quay lưng về phía anh, “Sưng thì sưng, đừng tưởng rằng như vậy thì em sẽ tha thứ cho dượng...”
Diệp Liệt Thanh nhướng mày, đưa một chồng tài liệu thật dày ở trên bàn đầu giường cho cô, “Đây là tư liệu của một số học viện nghệ thuật địa phương nổi tiếng của thành phố Lâm, em tự xem đi...”
Nghe vậy, Văn Uyển mím môi, “Không phải dượng đã sắp xếp cả rồi sao, còn hỏi em làm gì...”
“Không phải tôi đang hỏi em hay sao... Em là người đi học, đương nhiên phải tự mình lựa chọn...”
Văn Uyển xoay người lấy cái khăn trong tay Diệp Liệt Thanh đắp lên mắt, nằm trên giường, “Dượng đọc cho em nghe...”
Thấy thế, Diệp Liệt Thanh biết cô gái nhỏ trước mặt coi như đã nguôi giận.
Lần này Diệp Liệt Thanh rút kinh nghiệm, không dám quyết định thay cô, chỉ chọn vài trường anh cảm thấy không tồi cho Văn Uyển.
Văn Uyển liếc nhìn địa chỉ trường học, nhíu mày, “Mấy trường này cách chi nhánh của dượng xa vậy?”
Diệp Liệt Thanh nghe vậy, nhướng mày, mơ hồ nói: “Cuối năm sẽ chuyển công tác, cùng lắm thì mua một căn hộ gần trường của em... Bên đó nhiều căn hộ...”
Văn Uyển không nghĩ nhiều, “Ừm.”
“Em chọn đi, có rất nhiều việc cần sắp xếp, cần có thời gian.”
Suốt buổi tối, Diệp Liệt Thanh nghiêm túc nghiên cứu và phân tích trường học và chuyên ngành cho Văn Uyển.
Nghiên cứu đến tận khuya, Văn Uyển hết hứng thú, ném tài liệu, “Phiền phức quá... Tự dượng làm đi...”
Trong mắt Diệp Liệt Thanh lóe lên một tia u ám, che nụ cười lặng lẽ nơi khóe miệng, “Được... Mệt mỏi thì ngủ đi.”
“Ừm... Buồn ngủ muốn chết... Em ngủ đã, trưa nhớ gọi em, phải làm tiệc chia tay cho Chi Tử...”
“Em ngủ đi, tôi sẽ lo những việc này...”
“Không cần, em muốn tự mình làm cho Chi Tử, dượng ngủ với em...”
“........” Diệp Liệt Thanh nhìn Văn Uyển buồn ngủ díp mắt, thở dài, “Ừ, em tự làm...”
Đứa trẻ lớn rồi, có suy nghĩ riêng.
Sau khi tiễn Tần Chi ở sân bay, Văn Uyển rũ vai, “Sau này không biết khi nào mới gặp lại…”
“Ừ…”
Diệp Liệt Thanh bước tới đứng cạnh Văn Uyển, “Em nhớ cô ấy thì có thể đi thăm cô ấy vào kỳ nghỉ…”
Văn Uyển nắm cánh tay người đàn ông, “Vậy sao dượng nhớ em lại không đi thăm em…”
Kể từ cuộc trò chuyện đêm đó, Văn Uyển phát hiện Diệp Liệt Thanh đã thay đổi, người đàn ông trước đây chuyên quyền và độc đoán, hiện giờ hỏi ý kiến cô trong mọi việc lớn nhỏ.
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh hung dữ liếc nhìn cô, “Em tưởng bở! Sắp khai giảng rồi, hết hy vọng càng sớm càng tốt đi…”
“Hừ… Cùng lắm thì em học lại một năm… Năm nay em sẽ chăm chỉ học hành, giành được vị trí thủ khoa thành phố! Đến lúc đó em có thể chọn trường khắp cả nước, xem thử dượng làm được gì!”
“A……” Diệp Liệt Thanh cười lạnh, nhìn hoàng hôn phía chân trời, “Bây giờ về nhà lo ngủ đi, có lẽ làm được trong giấc mơ đó…”
“Diệp Liệt Thanh…” Văn Uyển buông cánh tay Diệp Liệt Thanh ra, hầm hừ: “Dượng không tin em!”
“Tôi tin!”
Nói xong, Diệp Liệt Thanh bước nhanh rời đi, để lại Văn Uyển ở phía sau, nói: “Tôi tin em có thể làm được trong mơ.”
“Em muốn học lại!!!”
“Muộn rồi!”