KHAO KHÁT
Chương 22  

Chương 22: Dượng, hình như vú của Uyển Uyển to hơn  

Trong phòng họp, mọi người nhìn sắc mặt Diệp Liệt Thanh đột nhiên tối sầm, nhất thời không ai dám hé răng.


Văn Uyển ở đầu bên kia không nhận ra, sau đó gửi một tấm hình khác.


Hình cô gái khẽ hé miệng ngậm gậy thịt của người đàn ông, cái lưỡi hồng hồng liếm đầu nấm, khuôn mặt ngây ngô đầy vẻ vô tội và ngây thơ.


Nhìn thấy tấm hình này, Diệp Liệt Thanh ráng nhịn không ném di động đi, hít sâu vài hơi, xụ mặt liếc những người xung quanh đang sợ hãi.


“Nhìn tôi làm gì!? Trên mặt tôi có manh mối à! Hay là trên mặt có vụ án nào!? Nên làm gì thì làm đi!!!”


Diệp Liệt Thanh ném xuống một câu, lập tức đứng dậy đi ra cửa.


“Không phải sếp cũng đến thời kỳ mãn kinh đó chứ!?”


“Chắc vậy... Tới tuổi rồi, hơn nữa phải cung phụng mấy tổ tông trong nhà, nếu là tôi thì cũng tới thời kỳ mãn kinh.”


“Chậc chậc chậc... Nhìn tiểu ma vương của nhà họ Văn, cả đời này tôi không muốn có con...”


“Khó chơi... Quá khó chơi...”


Vài người đang ngồi nhìn bóng lưng của Diệp Liệt Thanh, không khỏi thở dài.


Diệp Liệt Thanh ra ngoài gọi điện thoại cho Văn Uyển, nhưng chuông mới reng hai giây đã bị Văn Uyển vô tình cúp máy.


Thấy thế, Diệp Liệt Thanh nghiến răng, tiếp tục bấm số.


“Xin lỗi, số bạn vừa gọi hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau...”


Văn Uyển cúp điện thoại bảy tám lần liên tục, sợ thật sự chọc giận người kia nên nhắn tin lại.


【Dượng, người ta đang đi học. Nếu dượng thật sự nhớ cháu, có thể xem video của chúng ta.】


Gửi xong, cô lại gửi đoạn video ngắn được bí mật ghi hình sáng hôm đó cho Diệp Liệt Thanh.


Diệp Liệt Thanh dựa vào tường châm điếu thuốc, vẻ mặt đau khổ, sau đó nhìn thấy thứ Văn Uyển gửi đến, chỉ coi thoáng qua, rồi bấm xóa.


Cất di động, im lặng nhìn vết đen nhỏ khó thấy trên bức tường trắng đối diện, lặng lẽ hút hết điếu thuốc, ném tàn thuốc xuống, dùng chân giẫm, xoay người trở về phòng họp.


*


Từ lần Văn Uyển gửi đoạn video ngắn và "hình giường chiếu" cho Diệp Liệt Thanh, những tấm hình cô gửi không còn nửa che nửa hở mập mờ đầy cám dỗ nữa.


Mỗi sáng thức dậy tắm rửa, cô sẽ chụp một tấm hình cơ thể mình phủ đầy bong bóng trước gương.


【Dượng, chào buổi sáng.】


【Dượng, hình như vú Uyển Uyển to hơn.】


【Dượng, mệt quá à, không muốn đi học.】


Sau một tháng nhập học, không có gì giữa hai người ngoài một tấm hình và một đoạn thoại của Văn Uyển mỗi buổi sáng.


Diệp Liệt Thanh không có bất kỳ phản ứng gì, nhưng Văn Uyển đều gửi đúng giờ mỗi ngày, không sai lệch một giây.


Mãi đến sau kỳ thi hàng tháng đầu tiên của năm thứ nhất trung học phổ thông, Văn Uyển mới gián đoạn gửi ‘hình riêng tư’ đúng giờ, sau đó cũng không gửi tin nhắn nào cho Diệp Liệt Thanh.


Từ lúc không gửi cho Diệp Liệt Thanh nữa, Văn Uyển không kiểm tra WeChat, mỗi ngày chơi game lêu lổng với đám chị em.


Hoàn toàn không để ý tới Diệp Liệt Thanh.


Mãi cho đến cuối tháng, vào ngày cuối tuần, học sinh nội trú có thể về nhà.


“A!! Bị nhốt một tháng! Cuối cùng có thể về nhà! Tiểu Uyển, cuối tuần này cậu đi đâu chơi!?”


“Đi làng đại học đi! Bên đó có rất nhiều đồ ăn, hu hu hu... Tớ muốn sống ở con phố đó hai ngày cuối tuần, đói bụng cả tháng, thèm muốn chết luôn!”


“Đi đi đi! Chỉ biết ăn! Điểm thi tháng tệ như vậy còn nghĩ tới chuyện ăn uống!”


Nghe vậy, Văn Uyển không đeo cặp sách trên vai, nhướng mày, “Tớ? Có lẽ tớ sẽ đến học viện quân sự tìm huấn luyện viên Hoa.”


“A!?”


“Cậu tìm huấn luyện viên Hoa làm gì?”


Nghe vậy, Văn Uyển khẽ nhếch đôi môi mỏng, “Đương nhiên là đi báo tin vui!”


Kết quả của cô trong kỳ thi tháng lần này có thể nói là rất "ưu tú", phải yêu cầu một chút "chú ý"!


Vừa dứt lời, "bíp ...."


Trong dòng xe đang xếp hàng trước cổng trường, một chiếc xe phía sau chợt bấm còi inh ỏi.


Văn Uyển nhìn di động không ngẩng đầu lên, đang định gửi tin nhắn cho Hoa Nguyên.


Chiếc xe kia đột nhiên bấm còi, khiến những người xung quanh nhíu mày.


“Đó là ai! Anh ta bị bệnh à!?”


“Suỵt, đừng nói lung tung, xe đó trông giống như siêu xe...”


Văn Uyển nhìn theo, sau khi coi rõ biển số xe, nụ cười trên mặt rõ ràng hơn, “Anh ta bị bệnh! Hơn nữa còn bệnh nặng!!”


Nói xong, xách cặp sách chạy về phía chiếc xe kia.


Cô biết mà, làm sao người đàn ông chó má này không có chút phản ứng nào được.


“Tiểu Uyển! Cậu đừng xúc động!”


“Mau kéo cậu ấy lại!”


Mấy cô gái phía sau Văn Uyển không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng đuổi theo, kéo áo Văn Uyển.


Diệp Liệt Thanh ở trong xe thấy thế, lập tức mở cửa xuống xe, trầm giọng hét lên: “Tiểu Uyển... Chuyện gì vậy!?”


trichtinhlau.com/

Chương 22  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin