Chương 55: Ba bắn đồ vào tiểu huyệt của con gái
Diệp Liệt Thanh cúi đầu hôn lên mu bàn chân của Văn Uyển, rồi lên tiếng: “Chị dâu... Có chuyện gì vậy?!”
Văn Uyển không biết mẹ mình nói gì đó ở đầu dây bên kia, cô thấy vẻ lười biếng trên mặt Diệp Liệt Thanh dần dần biến mất, ngón tay đang nhét trong tiểu huyệt cô moi móc chợt rút ra ngoài.
“Ưm...”
Diệp Liệt Thanh nghe tiếng rên rỉ bất mãn của Văn Uyển, rút tờ khăn giấy bên cạnh lau sạch cho Văn Uyển rồi đứng dậy, “Đừng lẳng lơ nữa, tối nay ngủ nhớ đừng khóa cửa……”
Nghe vậy, Văn Uyển bĩu môi ghét bỏ, “Chẳng lẽ tối nay dượng có thể qua ngủ với em?!”
Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết tối nay mẹ cô sẽ "tâm sự thâu đêm" với cô…… Dù sao thì đêm hôm qua mẹ cô đã đối xử oan ức với cô.
“Con bé chết tiệt! Chẳng phải em nói rằng không có ông đây thì em không ngủ được à?!”
“Lêu lêu lêu...” Văn Uyển làm mặt xấu với Diệp Liệt Thanh, giơ hai tay ra, “Mau mặc quần áo cho con bé chết tiệt này đi! Tối nay tới làm ấm giường cho con bé chết tiệt!”
“…………”
Diệp Liệt Thanh dắt Văn Uyển ra khỏi phòng riêng, mãi cho đến phòng riêng bên cạnh cũng không buông tay ra.
Văn Uyển kinh ngạc nhìn người đàn ông, nhẹ nhàng lắc tay cũng không thoát được, “Dượng?”
“Hở?”
Vẻ mặt thờ ơ của người đàn ông khiến Văn Uyển nhướng mày, chủ động nắm cánh tay Diệp Liệt Thanh.
Khi hai người chậm rãi đi tớ, bữa tối đã kết thúc.
*
Trước khi rời đi, Liễu Nhứ đột nhiên nói với Lục Vân Tiêu: “Vân Tiêu, khi nào có thời gian hãy tới nhà dì chơi, những năm qua, ngoài dượng của nó, Vân Tiêu là người bạn tốt quan tâm đến nó nhất……”
Nghe vậy, Lục Vân Tiêu ngượng ngùng gật đầu, “Dạ... Được... dì...”
Văn Uyển ngẩng đầu nhìn mẹ khó hiểu, Liễu Nhứ phớt lờ Văn Uyển, lại cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện với Lục Vân Tiêu.
Thấy mẹ ruột làm lơ mình, ngược lại hỏi han ân cần Lục Vân Tiêu, Văn Uyển tủi thân dính vào người Diệp Liệt Thanh, công khai cọ cặp vú vào cánh tay Diệp Liệt Thanh trước mặt mọi người, “Dượng, lạnh quá……”
Diệp Liệt Thanh lặng lẽ trừng mắt với Văn Uyển, nhưng ánh mắt của anh khiến Văn Uyển càng dính chặt hơn, “Dượng trừng mắt với cháu làm gì, không phải tại vừa rồi cháu chờ dượng nên mới bị đông cứng như vậy à……”
Nghe cô gái cố ý nhấn mạnh chữ "đông cứng", bàn tay đang sờ thuốc lá của Diệp Liệt Thanh dừng lại, bộ dạng trần truồng vừa rồi của Văn Uyển nhất thời hiện lên trong đầu anh, cổ họng không khỏi cuộn lên.
“Con bé chết tiệt!”
Động tác nhỏ của hai người luôn bị Lục Thịnh theo dõi.
Nhìn thấy sự thân mật quá mức giữa hai người, Lục Thịnh nhìn Liễu Nhứ, đột nhiên hâm mộ: “Tiểu Uyển thân thiết với dượng ghê... Vân Tiêu chỉ đeo bám tôi lúc nó còn nhỏ...”
Nghe vậy, Văn Uyển vẫn không hề quan tâm đến sự nghi ngờ của người đàn ông, mấy năm nay dưới sự nỗ lực của cô, người của nhà họ Văn đã miễn nhiễm đối với hành vi "thân mật quá mức" của cô và Diệp Liệt Thanh từ lâu.
Về việc này, Liễu Nhứ chỉ liếc nhìn hai người tựa như cặp song sinh dính liền, “Ba của Tiểu Uyển qua đời sớm, dượng nó chỉ nhỏ hơn ba nó vài tuổi…… Không phải con gái thường thích bám lấy ba hay sao……”
Nghe vậy, trong mắt Lục Thịnh nhanh chóng hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng không hỏi kỹ, “Hóa ra là như thế……”
Văn Uyển nghe xong, kéo cánh tay Diệp Liệt Thanh rồi nhéo mạnh ở bên trong, sửa giọng hét lên: “Ba Diệp……”
Diệp Liệt Thanh đột nhiên sặc thuốc, trầm giọng quát: “Im đi!”
“Vậy…… ba……” Văn Uyển vừa nói, vừa nhón chân nói nhỏ vào tai anh: “Đồ mà ba bắn vào trong tiểu huyệt của con gái đã làm quần lót của người ta ướt rồi……”