Chương 123: Dượng, cháu còn nhỏ hở?
Trong suốt quá trình, Diệp Liệt Thanh nắm tay Văn Uyển không hề buông ra, Liễu Nhứ nhìn sắc mặt không tốt của người đàn ông, chỉ coi như Diệp Liệt Thanh quá lo lắng cho Văn Uyển nên không nói gì thêm.
Lời nói vừa rồi của Văn Tuyết liên quan đến Văn Uyển nên bà lạnh lùng nói: “Vụ án bắt cóc, mọi người điều tra đã lâu mà không dính dáng gì đến cô ta hay sao?!”
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh mới tỉnh táo lại, “Không có.”
E ngại có mặt Văn Uyển ở đây, Diệp Liệt Thanh không thể nói nhiều, chỉ mơ hồ nói: “Hai ngày nữa chị sẽ biết tin tức.”
Văn Uyển áp cả người vào người Diệp Liệt Thanh, nhìn qua nhìn lại hai người, chặc lưỡi hai tiếng, “Mẹ và dượng nói chuyện ở trước mặt con mà che che giấu giấu, chẳng lẽ sợ con tiết lộ bí mật?”
Tại sao Diệp Liệt Thanh không có bí mật gì lúc ở trên giường với cô, rời khỏi giường là có thêm một hai bí mật.
“Con còn nhỏ, có một số việc con chưa hiểu.”
Nghe vậy, Văn Uyển gãi lòng bàn tay Diệp Liệt Thanh ở trước mặt mẹ, cố ý dài giọng hỏi: “Dượng... cháu còn nhỏ hở?”
Diệp Liệt Thanh đứng thẳng người, khóe mắt luôn chú ý tới biểu cảm của Liễu Nhứ ở bên cạnh, trong giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi, “Sắp trưởng thành rồi, không nhỏ nữa...”
“Ồ, hóa ra dượng biết nha...”
“Được rồi, ngày mai mẹ có việc, muốn đi chơi với dượng con thì tự đi... Về phần tiếp theo sau khi thi đại học xong, à…… Văn Uyển, con có dượng và bác Cả của con làm chỗ dựa, cũng không cần mẹ....”
“Đúng lúc công ty nước ngoài có việc vào nửa cuối năm, có chuyện gì thì tìm dượng và bác Cả của con...”
“Dạ...”
Văn Uyển đã quen với việc mẹ mình luôn vắng nhà 360 ngày trong một năm, nhưng năm nay...
Nghĩ vậy, Văn Uyển hỏi, “Vậy năm nay mẹ có về ăn Tết không?!”
Không biết vì sao, trải qua chuyện tối nay, cô cảm thấy Tết năm nay nhất định sẽ rất “náo nhiệt”!
Đã hai năm cô không tham gia các sự kiện “náo nhiệt” của nhà họ Văn, làm sao có thể thiếu cô trong chương trình năm nay!
Nghe vậy, Liễu Nhứ dừng chân, đây là lần đầu tiên Văn Uyển hỏi bà chuyện ăn Tết ngần ấy năm.
Do dự một cái chớp mắt, vẫn nói: “Không chắc lắm, có lẽ sẽ không về kịp.”
Liễu Nhứ nói xong, lên xe rời đi.
Văn Uyển dựa vào người Diệp Liệt Thanh, trong lòng không hề dao động trước việc mẹ ruột của mình rời đi không chút lưu luyến.
“Chà… Dượng, kể từ hôm nay, không ai quản chúng ta nữa!”
Nói xong, Văn Uyển nhân dịp không ai chú ý, hôn lên mặt Diệp Liệt Thanh.
“Tốt quá!”
Diệp Liệt Thanh nhìn bóng lưng Liễu Nhứ rời đi, lại nhìn Văn Uyển vô tâm, “Lúc trước hỏi em muốn vào trường đại học nào, em cứ thần bí không chịu nói, bây giờ nói được chưa?”
“Ơ…” Văn Uyển lắc đầu, “Bây giờ vẫn chưa được, nói ra nguyện vọng sẽ không linh!”
“Em không nói thì làm sao nguyện vọng trở thành hiện thực?”
“Ai muốn mọi người giúp em thực hiện!? Em muốn dựa vào chính mình!”
“A……” Diệp Liệt Thanh cười lạnh, “Sẽ có lúc em cầu xin ông đây!”
“Sẽ không có ngày đó!”
Văn Uyển tưởng rằng cái gọi là ‘đi chơi’ của Diệp Liệt Thanh tức là tìm một làng du lịch, hai người ở trong khách sạn cả ngày lẫn đêm để ôn lại khoảng thời gian chưa bù đắp được.
Ai ngờ Diệp Liệt Thanh thật sự nghiêm túc lên kế hoạch ‘đi chơi’, trực tiếp sống trong công viên giải trí, mỗi ngày điên cuồng cùng cô.
“Dượng... Em muốn chơi tàu cướp biển!”
“Dượng, mau tới đây, nơi này có trò chơi bắn súng! Em muốn con gấu trúc! Thắng nó cho em đi!”
“Dượng, dượng....”
“Vòng đu quay, vòng đu quay! Diệp Liệt Thanh! Dượng đi xếp hàng nhanh lên!”
Văn Uyển một tay ôm gấu trúc, một tay cầm kẹo bông gòn, không ngừng hét về phía Diệp Liệt Thanh ở phía sau.
Trong đám đông chen chúc, Diệp Liệt Thanh vừa không chú ý, Văn Uyển đã biến mất.
“Văn Uyển!”
“Tiểu Uyển!”
Văn Uyển bị đám đông đẩy vào trong góc, gọi Diệp Liệt Thanh thật lâu cũng không có ai đáp lại, đột nhiên nhìn thấy hai người quen trong đám đông.
“Chi Tử?”
Tần Chi bị Triệu Vũ kéo vào công viên giải trí với vẻ mặt không tình nguyện, sau khi nghe thấy giọng Văn Uyển, cô tựa như gặp cứu tinh.
“Tiểu Uyển... Cậu đi một mình à?”
“À...” Khuôn mặt Văn Uyển đỏ bừng vì nóng, cắn kẹo bông gòn, mơ hồ nói: “Tớ bị tách khỏi dượng...”
Mới vừa nói xong, Triệu Vũ ở phía sau Tần Chi nhìn cô cười đầy ẩn ý, "Có người ở trường khổ vì tương tư, có người lại ở bên ngoài trái ôm phải ấp cực kỳ vui vẻ.”
Văn Uyển không để ý tới lời mỉa mai lộ liễu của Triệu Vũ, tao nhã trợn tròn mắt, “Hai chúng ta ai có thể chê cười ai....”
Đều bắt cá hai tay như nhau, chó chê mèo lắm lông.
“Tôi không có bản lĩnh như em....”
Lừa dối cả hai đầu.
Triệu Vũ nhìn thấy dấu hôn trên cổ Văn Uyển, đột nhiên nói: “Anh Hoa của em không tìm được em nên gọi điện thoại cho tôi... Em thấy tôi có nên nói chút gì hay không?”
Văn Uyển ném kẹo bông gòn chưa ăn xong, chu miệng, “Có giỏi thì anh nói đi...”
Đúng lúc cô lên đại học, thoát khỏi Diệp Liệt Thanh và Hoa Nguyên, sau đó bắt đầu cuộc sống tình yêu mới ở đại học.
Triệu Vũ nhìn kỹ Văn Uyển lần nữa, không khỏi nhíu mày khi thấy cô thật sự không chút nào để ý, “Hoa Nguyên không phải là loại người như em nghĩ....”
Tuy anh ta không biết tại sao Hoa Nguyên chạm vào Văn Uyển, nhưng với sự hiểu biết của anh ta đối với Hoa Nguyên, mặc dù Hoa Nguyên trông chính trực giống như một con người, nhưng trong xương cốt vẫn có tính tình của nhà họ Lý, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
“Ây dà....” Văn Uyển có chút tiếc nuối, nếu không bị lật lọng, cô thật sự thích gương mặt trắng nõn sạch sẽ và tính tình nhẹ nhàng của Hoa Nguyên...
Không giống như đồ đàn ông chó má Diệp Liệt Thanh kia! Gia trưởng!
“Tiểu Uyển...”
Diệp Liệt Thanh chen qua đám đông, thấy Triệu Vũ và Tần Chi tay trong tay, mười ngón đan vào nhau, Diệp Liệt Thanh chỉ liếc mắt rồi nhìn chỗ khác.
Ngược lại Tần Chi có chút không thích nghi, thấp giọng gọi: “Chào dượng ạ....”
Diệp Liệt Thanh gật đầu, nắm tay Văn Uyển rất tự nhiên, “Tiểu Uyển muốn đi chơi vòng đu quay, chúng tôi đi trước...”
Văn Uyển nhìn mặt Triệu Vũ trong giây lát, cười tươi rói đan ngón tay với Diệp Liệt Thanh, “Tớ đi trước nhé, buổi tối rảnh thì cùng nhau ăn tối nha!”
Nếu Triệu Vũ dẫn Tần Chi tới đây, tuyệt đối sẽ không dễ dàng thả cô đi, chắc chắn sẽ ở lại đây.
Quả nhiên, Tần Chi không nói gì, Triệu Vũ đã đáp lại trước.
“Được.”
Văn Uyển mới đi hai bước đã bắt đầu chơi xấu, “Dượng, em mệt quá, dượng cõng em đi.”
Diệp Liệt Thanh bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, Văn Uyển đột nhiên đổi ý, “Cõng có vẻ khó coi, em muốn cưỡi ngựa...”
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều nhìn qua.
Văn Uyển ngồi trên vai Diệp Liệt Thanh không hề đỏ mặt, ôm chặt đầu anh, “Sao nào!? Chưa thấy già trẻ yêu nhau à!?”
Diệp Liệt Thanh véo đùi Văn Uyển thật mạnh, “Trẻ con không thể nói vậy.”
“Em có nói bậy đâu!”
Văn Uyển bất mãn lẩm bẩm hai câu, sau đó mới quay đầu lại nhìn Tần Chi và Triệu Vũ đang đứng ở xa, gân cổ lên nói: “Chú Triệu, học được chưa!? Lần này không thu học phí nhưng lần sau sẽ lấy tiền!”