Chương 148: Hoa Nguyên không thích hợp với con…
Thấy cảnh này, Văn Uyển vội vàng tiến lên nắm tay Diệp Liệt Thanh, “Dượng… Không phải dượng nói sẽ tặng cháu một chú ngựa con khi cháu trưởng thành hay sao? Bây giờ cháu muốn đi xem…”
Lúc này Diệp Liệt Thanh mới rời mắt, nheo mắt nhìn Văn Uyển đang làm nũng bên cạnh, “Chút nữa còn có việc… Hai ngày nữa sẽ dẫn cháu đi xem…”
“Dượng…”
Văn Uyển không chịu, cô không dám để Diệp Liệt Thanh và Hoa Nguyên va chạm nhau.
Cô không nghĩ tới chuyện sẽ mời Hoa Nguyên, sợ tính tình bướng bỉnh của Hoa Nguyên nổi lên, thừa nhận mối quan hệ của bọn họ trước mặt Diệp Liệt Thanh.
Đến lúc đó Diệp Liệt Thanh sẽ chơi chết cô…
Diệp Liệt Thanh không nghe lời Văn Uyển trong mọi chuyện như trước đây, “Ngoan nào…”
Phần sau của lễ trưởng thành vừa kích thích vừa căng thẳng đối với Văn Uyển… Cũng may Diệp Liệt Thanh không truy vấn về Hoa Nguyên.
Thậm chí không hỏi Hoa Nguyên là ai.
Văn Uyển càng quyết tâm chia tay với Hoa Nguyên.
Nhưng không ngờ, có người yêu cầu cô ngừng tiếp xúc với Hoa Nguyên trước.
“Mẹ…” Văn Uyển hơi bối rối trước thái độ không nhất quán của mẹ đối với Hoa Nguyên, rõ ràng lúc trước bà cho rằng đó là một chàng trai không tồi.
“Con đã trưởng thành, có một số việc mẹ không nói, không có nghĩa là mẹ không biết…”
Liễu Nhứ vẫn giữ vẻ mặt không mặn không nhạt, “Hoa Nguyên không thích hợp với con… Lòng dạ quá sâu… Cũng không đơn giản…”
Không có cha mẹ nào trên đời này thích người tiếp cận con gái mình vì một mục đích nào đó, bất kể đối phương có gặp khó khăn hay không.
Loại chuyện lợi dụng như thế này, có một lần sẽ có vô số lần.
Cho dù Hoa Nguyên không mở miệng cũng không thừa nhận… Có một số việc, anh không thể lừa được người phụ nữ ăn muối nhiều hơn anh trong mấy chục năm.
Văn Uyển vừa nghe vậy là biết, Hoa Nguyên ngả bài với mẹ cô… Đương nhiên, sau khi ngả bài, không có kết quả tốt là được.
Có sự chống đỡ của mẹ ruột, cục đá trong lòng Văn Uyển cuối cùng đã thả xuống, “Vậy… mẹ đừng nói với dượng…”
Liễu Nhứ trợn mắt liếc cô, cười lạnh: “Con còn có chuyện gì mà dượng con không biết à?”
Văn Uyển không nhận ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của mẹ, thất thần gật đầu, nói cho có lệ: “Dạ dạ… Tuyệt đối không thể để dượng biết…”
Nếu không đến lúc đó cô không phải là người duy nhất sẽ bị thê thảm.
Một năm cũng không phải là khoảng thời gian quá nhanh hay không, nhưng năm này đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Ví dụ như hiện tại.
Ở lối vào phòng sinh.
Văn Uyển hờ hững nhìn Văn Tuyết bị Văn Quốc Đống nổi cơn thịnh nộ đá như một con cá chết.
Người phụ nữ trên mặt đất chật vật tựa như chưa lấy lại tinh thần sau sự cố, nhìn người đàn ông không thể tin, “Anh… Anh Cả…”
“Từ hôm nay trở đi, nhà họ Văn không có ai là Văn Tuyết…”
Nghe vậy, Văn Uyển nhìn Văn Tuyết nhếch nhác không chịu nổi, gặp hình huống khác, cô chắc chắn sẽ thêm dầu vào lửa.
Trong sự im lặng, cửa phòng sinh mở ra.
“Gia đình… có một đứa con trai…”
Nghe vậy, lúc này Văn Uyển mới hoàn toàn yên tâm, nếu Tô Bối và đứa bé thật sự có chuyện gì, bác Cả của cô tuyệt đối sẽ giết ả ta.
Diệp Liệt Thanh cũng không thể cứu.
Người nhà họ Văn lần lượt nhìn đứa bé, Văn Uyển lặng lẽ đi tới gần Diệp Liệt Thanh, “Dượng…”
Diệp Liệt Thanh cụp mắt nhìn Văn Uyển, đưa tay cầm bàn tay lạnh ngắt của cô, “Giờ biết sợ rồi chứ gì?”
Văn Uyển thừa dịp mọi người xung quanh đang tập trung vào đứa bé, chui vào lòng Diệp Liệt Thanh, “Có dượng ở đây… không sợ…”
“A…”
Diệp Liệt Thanh cười lạnh, trong khi Văn Quốc Đống vẫn đắm chìm trong niềm vui ‘mới làm cha’, anh dẫn Văn Uyển rời đi.
Hoàn toàn không chú ý tới Liễu Nhứ trong đám đông, ánh mắt bà luôn dõi theo cả hai.