Chương 49: Không chỉ bị một người cưỡng hiếp
Diệp Liệt Thanh không nhìn hai người đang nằm liệt và ngồi dưới đất, nói với những người đàn ông đứng xung quanh: “Mọi người không có việc gì làm nên ở đây xem khỉ phải không? Nơi này là chợ bán thức ăn hay sao!?”
Hai vợ chồng tới gây rối cả ngày, đứng vây quanh trong sảnh toàn là cảnh sát, e ngại đồng phục đang mặc nên không dễ đối phó với họ.
Nhưng Diệp Liệt Thanh thì khác, mấy năm nay Diệp Liệt Thanh nổi tiếng nóng nảy trong hệ thống công an của thành phố Lâm.
Một khi tính tình trở nên tồi tệ, ngoài Văn Quốc Đống, anh không nghe lời ai.
Nếu không thì bao nhiêu năm qua, Văn Quốc Đống lên chức tăng vọt, Diệp Liệt Thanh vẫn còn lảng vảng ở chi nhánh.
Hai vợ chồng họ Bạch chưa từng nhìn thấy Diệp Liệt Thanh, tuy nhiên bọn họ la lối khóc lóc ở đây đã lâu mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Văn Quốc Đống.
Trong lòng không khỏi có chút hoảng hốt, hiện tại có một cao thủ không dễ chọc, trong lòng càng bất an hơn.
Vợ chồng họ Bạch nghiến răng, người đàn ông lén lút nhéo người phụ nữ dưới đất, người phụ nữ chuẩn bị há họng gào, “Con gái của tôi...”
“Rẹt” tiếng ghế cọ vào gạch chói tai lại vang lên.
Diệp Liệt Thanh đã quen với việc ở bên ngoài, hỏi người đàn ông bên cạnh, “Khóc ở đây bao lâu rồi?!”
“Mấy tiếng đồng hồ rồi...”
“Chúng ta……”
Không chờ người ta nói xong, sắc mặt Diệp Liệt Thanh đã tối sầm, “Được rồi…… Cản trở công vụ sẽ bị bắt! Nếu thích khóc trong Cục Công An, vậy khi nào khóc đủ rồi thì có thể rời đi!”
“Anh... Các anh......”
Hai người chưa nói xong, ba bốn người bên cạnh đã vây quanh, bịt miệng họ lại.
Văn Uyển đợi trong xe đã lâu mà vẫn không thấy Diệp Liệt Thanh ra, đang định gọi điện thoại cho anh.
Khóa xe "cạch" bật mở, một người đàn ông lén lút ở ngoài cửa sổ xe, xách theo cái túi da màu đen, vất vả đi ra phía sau xe Diệp Liệt Thanh.
Khi Diệp Liệt Thanh tới, đậu xe ngay trong điểm mù của camera, người đàn ông hoảng hốt nhìn xung quanh, trực tiếp mở cốp xe, ném túi da màu đen vào.
Thấy thế, Văn Uyển bấm vào chức năng quay video trên di động, chĩa camera vào người đàn ông mà không dám ra ngoài.
*
Cục Công An.
Hai vợ chồng họ Bạch mờ mịt được dìu vào một căn phòng nhỏ, mới vừa ngồi xuống, cửa đã bị khóa từ bên ngoài.
Ở trong căn phòng nhỏ đợi thật lâu cũng không có ai tới.
Thời gian càng lâu, người phụ nữ càng thêm bất an, “Ông xã… Chuyện gì thế này!?”
“Sợ cái gì! Nhà họ Văn đông người, có tiền tài, có thế lực, bình thường không coi trọng chúng ta, hiện giờ bọn họ nợ chúng ta một mạng, ông ta phải nhận chuyện này! Không nhận cũng phải nhận!”
Người đàn ông nói đến đây, vẻ mặt dữ tợn hơn, “Nhìn đứa con gái ngoan mà bà dạy kìa! Ánh mắt thiển cận lại tham hư vinh, cái thứ vô dụng được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!”
“Điềm Điềm……”
Người phụ nữ chưa kịp nói gì, người đàn ông đã xụ mặt quát lớn: “Câm miệng! Cái chết của nó là sự báo đáp tốt nhất cho việc nuôi dưỡng nó mười mấy năm!”
“…………”
Lời thì thầm của hai người truyền đến tai mọi người ở phòng bên cạnh không sót chữ nào.
“Hổ dữ còn không ăn thịt con, hai vợ chồng này còn tệ hơn súc vật.”
“Tội nghiệp cô bé……”
“Có cha mẹ như vậy, chết cũng là một sự giải thoát……”
“Ài…… Nghe pháp y nói axít trên mặt là đổ lên khi đứa trẻ còn sống nên đã biến dạng…… Đánh giá mức độ rách ở phần dưới cơ thể, không chỉ bị một người cưỡng hiếp……”
“Súc vật!”
Diệp Liệt Thanh lắng nghe những người bên cạnh trò chuyện với gương mặt vô cảm, bóng tối trong mắt dần dần nuốt chửng lý trí của anh.
Cặp vợ chồng họ Bạch không có đầu óc này chạy tới gây sự và khóc lóc là giả, nhưng mượn cơ hội để đòi lợi ích là thật.
Bọn họ nhận định mục tiêu của đối phương là Văn Uyển, chẳng qua Bạch Điềm Điềm bắt chước Văn Uyển đến từng chi tiết nên mới trở thành kẻ chết thay.
Văn Quốc Đống không ra tay đối với cặp vợ chồng này, không phải vì áy náy hay sợ hãi.
Mà ngược lại cứ để cho hai người gây rắc rối.
Nghĩ vậy, Diệp Liệt Thanh bước nhanh ra ngoài.
*
Diệp Liệt Thanh lập tức đi đến văn phòng của Văn Quốc Đống, vội vã hỏi: “Anh Cả... Có phải anh điều tra được cái gì không!?!”