Chương 110: Dượng, người ta muốn chơi chút mới mẻ…
Văn Uyển nằm trên bàn học, lướt xem tin nhắn của Diệp Liệt Thanh, không đồng tình bĩu môi: “Lật thì lật… Đàn ông ấy mà, khi nào buồn chán thì dùng làm trò giải trí… Không cần để ý tới bọn họ…”
“Nghiêm túc… thì cậu sẽ thua… cục cưng Chi Tử của tớ…”
Nghe vậy, Tần Chi sửng sốt, dường như cô sẽ không bao giờ có được thái độ như Văn Uyển.
Giống như bây giờ, nếu bảo cô thản nhiên chấp nhận một người đàn ông khác và một mối quan hệ khác, cô thật sự không làm được.
Nhưng Văn Uyển có thể, dường như Văn Uyển không yêu ai, nhưng bề ngoài có vẻ như Văn Uyển yêu tất cả mọi người... Ít nhất đối với dượng của Văn Uyển, theo cô thấy, Văn Uyển chắc chắn thích dượng mình...
Nếu không, lúc trước sẽ không tức giận như vậy.
Nếu thật sự không quan tâm, Văn Uyển sẽ không có bất cứ cảm xúc nào.
Văn Uyển dạy một lớp cảm xúc miễn phí cho Tần Chi, cuối cùng vỗ vai Tần Chi thật mạnh, “Thật ra còn có một cách khác để thoát khỏi Triệu Vũ.”
“Hở?”
“Tạm thời giả vờ nghe lời, khi nào thi đại học thì chọn trường đại học xa hơn! Hì hì hì...”
Nói xong, Văn Uyển cười tươi rói, “Đây là cách tớ muốn thoát khỏi dượng...”
Sự kiểm soát của Diệp Liệt Thanh đối với cô càng ngày càng mạnh hơn, chỉ có cách trốn thật xa, cô mới có thời gian để thở.
“Vậy huấn luyện viên thì sao?”
Văn Uyển điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái, “Yêu xa, được thì duy trì quan hệ, không được thì mạnh ai nấy đi.”
Đây là tín ngưỡng tình yêu của Văn Uyển, thích nhưng sẽ không can thiệp quá nhiều vào đối phương.
Diệp Liệt Thanh hoàn toàn ngược lại, cho nên mới khiến cô muốn chạy trốn.
Mãi cho đến thứ sáu, dấu hôn xanh tím trên cổ Văn Uyển vẫn chưa mờ đi.
Buổi chiều trước khi tan học, Diệp Liệt Thanh đã đứng canh ở cổng trường.
Văn Uyển biết lần này cô thật sự không thể tránh, trực tiếp xõa tóc che hai bên, “Thế nào? Như vậy sẽ không nhìn ra phải không?”
Tần Chi lắc đầu, thành thật nói: “Cách xa thì không sao, đến gần… thì…”
Trước kia ở cùng Triệu Vũ, Triệu Vũ chưa bao giờ để lại dấu vết trên người cô, cho nên cô không thể đồng cảm với sự kích thích bị “bắt quả tang” như bản thân mình cũng bị.
Văn Uyển soi gương, “Hừ… Hoa Nguyên đúng là không biết nặng nhẹ…”
Đồ ngu ngốc! Đã mấy ngày mà vết bầm tím trên cổ vẫn còn rõ rệt như vậy.
Văn Uyển bực bội giật tóc, “Để vậy đi! Thích thì cứ xem!”
Tức giận thì chia tay! Cô không muốn hầu hạ!
Diệp Liệt Thanh ở trong xe chờ mãi, chờ mãi, chờ thật lâu.
Trong trường gần như không còn ai, Văn Uyển mới thong thả đi ra khỏi cổng.
Diệp Liệt Thanh hít sâu một hơi, đè nén sự lo lắng trong lòng, “Sao trễ vậy? Không có hoạt động sau giờ học gì chứ?”
Văn Uyển tức giận ném cặp sách về phía Diệp Liệt Thanh, “Dượng quản em à.”
Nói xong, nhìn Diệp Liệt Thanh đang đi khập khiễng, cô đổi giọng, “Hôm nay ngọn gió nào thổi đội trưởng Diệp tới đây?”
Diệp Liệt Thanh nheo mắt nhìn Văn Uyển xỏ xiên, nhịn tới nhịn lui mới không đánh lên trán cô, “Con trâu đi cày quanh năm suốt tháng cũng có vài ngày nghỉ, chẳng lẽ ông đây không được nghỉ?”
“Hừ…” Văn Uyển cười lạnh, xét theo kinh nghiệm nhiều năm qua, chỉ khi nào Diệp Liệt Thanh bị thương không động đậy được mới có vài ngày nghỉ.
Nghĩ vậy, Văn Uyển lại nhìn chân Diệp Liệt Thanh, “Thế nào? Bị thương không động đậy được, sợ vợ mình vất vả nên mới nhớ tới con nhỏ bồ nhí bên ngoài chứ gì?”
“A… Ông đây dám coi em là con nhỏ bồ nhí à? Em mẹ nó là tổ tông của ông đây!”
Diệp Liệt Thanh ném cặp sách ra ghế sau, đóng cửa xe cái “rầm”.
Văn Uyển thản nhiên ngồi bắt chéo chân ở ghế phụ, không hề lo lắng sắp bị “bắt quả tang”.
Ở bên ngoài cách đó không xa, Tần Chi nhìn về phía hai người, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng.
Ba Tần thấy thế, nghi ngờ hỏi, “Tiểu Chi… sao vậy?”
“Không… Không có gì…”
“Hai ngày trước chú Triệu của con có đề cập với ba mẹ, Tiểu Uyển đã chăm sóc con trong kỳ nghỉ hè, bảo ba mẹ có cơ hội thì mời cô ấy tới nhà ăn một bữa cơm… Con thấy…”
Ba Tần không khỏi vui mừng khi nhắc tới Triệu Vũ, “Chú Triệu của con luôn thận trọng… Con ở nhà người khác quấy rầy đã lâu… Ba mẹ cũng chưa có thời gian cảm ơn cô ấy…”
“Dạ… Thứ hai con sẽ nói với Tiểu Uyển.”
“Ừ, con hỏi cô ấy đi… Xem thử khi nào cô ấy rảnh… gọi chú Triệu của con luôn…”
Nghe vậy, sắc mặt Tần Chi trắng bệch, không nói gì.
Diệp Liệt Thanh chở Văn Uyển đi một vòng lớn, không về nhà của Văn Uyển, cũng không về căn hộ riêng của anh.
Ngược lại vòng tới vòng lui, cuối cùng lên thuyền đến hòn đảo giữa hồ.
Văn Uyển đứng ở lối vào hòn đảo, nhìn mấy chữ lớn như rồng bay phượng múa trên tảng đá.
【Đảo Phù Dung】
“Chậc… kiểu viết thư pháp này… có vẻ quen…”
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh vỗ vào ót Văn Uyển, “Chỉ có đôi mắt là tinh thôi!”
“Ồ… đang căng thẳng à? Em chưa nói gì cả…”
Diệp Liệt Thanh túm cổ áo sau của Văn Uyển, thì thầm: “Đừng ồn ào ở đây… Cẩn thận coi chừng lọt vào tai bác Cả của em…”
“A… Nếu sợ thì dượng dẫn em tới đây làm gì!?”
Điều mà Văn Uyển không thích nhất là bộ dạng lén lút giấu giếm của Diệp Liệt Thanh, tựa như cô là loại người không thể đưa ra một cách công khai.
“Chỗ này thanh tịnh, tiện cho việc dưỡng thương…”
Diệp Liệt Thanh nắm tay Văn Uyển, lái xe đưa đón trên đảo.
Trên đảo có cây cối rậm rạp, cây xanh tạo thành hàng rào tự nhiên bao quanh đảo.
Dọc đường đi có rêu xanh, đá xanh, lối đi nhiều tre, gạch xanh ngói đen, nước chảy róc rách, có cảm giác như đào nguyên trên thiên đường.
Văn Uyển nhìn xung quanh, biết nơi này chắc chắn không phải là chỗ mà người thô kệch như Diệp Liệt Thanh thường xuyên tới.
“Bác Cả của em biết hưởng thụ nhỉ…”
Diệp Liệt Thanh lái xe, không để ý tới lời cảm khái của Văn Uyển, “Không có nhiều người tới đây…”
Văn Uyển đương nhiên hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của Diệp Liệt Thanh, “Vậy em là ai? Hả?”
Diệp Liệt Thanh dừng xe, cười nhìn vẻ mặt không tốt của Văn Uyển, “Tổ tông…”
“Xí…” Văn Uyển xuống xe, đi thẳng vào sân trước mặt.
Mệt mỏi cả ngày, không có thời gian thưởng thức “cảnh đẹp” trên hòn đảo này.
“Em đói bụng… Khát nước… Á…”
Văn Uyển mới vừa đi đến ghế sô pha trong đại sảnh, trên người đã nặng trĩu, gần như không thở được, “Diệp Liệt Thanh! Dượng muốn… chết à… Ưm…”
Cô chưa kịp mắng xong, người đàn ông đã hôn cô, mùi thuốc lá nồng nặc phả vào mặt.
“Diệp… Ơ… buông ra…”
Diệp Liệt Thanh không để ý tới lời từ chối của Văn Uyển, hai tay vội vàng đặt lên ngực cô gái, cách quần áo dùng sức bóp hai cái, “Em náo loạn với ông đây mấy tháng, ông đây ăn chay gần nửa năm, bây giờ ông đây có thể ăn thịt chứ?!”
Vừa nói, động tác tay cũng không hề dừng lại, cởi áo Văn Uyển.
Thân thể Văn Uyển đột nhiên cứng đờ, trong đầu vang lên tiếng chuông báo động, cô nắm chặt tay Diệp Liệt Thanh, “Em không muốn…”
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh cúi đầu, đôi mắt ưng nhìn chằm chằm Văn Uyển vài giây, ngay khi ánh mắt anh sắp dời xuống.
Hai chân Văn Uyển quấn quanh eo Diệp Liệt Thanh, lật người đè anh xuống dưới, giống như vô tình xõa tóc ra trước người, khẽ cong môi, nhẹ nhàng nói với người bên dưới, “Dượng… Người ta muốn chơi chút mới mẻ…”