KHAO KHÁT
Chương 87  

Chương 87: Huấn luyện viên, đàn ông không thể “Không được”



“Con khốn, mày lại nói nhảm nữa đi!?”


Lúc Văn Uyển vừa xuất hiện, Diệp Liệt Thanh lập tức ném tay Văn Tuyết ra, “Với đức tính của cô, không gì có thể cứu được cô!”


“Diệp Liệt Thanh!”


“Đủ rồi! Văn Tuyết, vừa rồi anh Cả của cô đã nói! Muốn ầm ĩ gây gỗ thì về nhà mình đi! Nơi này không phải là chỗ để cô la lối khóc lóc!”


Lâm Quyên bị Văn Quốc Đống làm mất mặt, lúc này tâm trạng không tốt, tính tình từ từ bộc lộ ra.


“Chị nghĩ chị là cái thá gì…”


Văn Tuyết chưa mắng xong, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy Văn Quốc Đống cách đó không xa nên nuốt những lời còn lại xuống.


“Đi thì đi!”


Nói xong, Văn Tuyết không cho phép Diệp Liệt Thanh từ chối, kéo anh đi ra cửa.


Văn Uyển đứng trên lầu nhìn Diệp Liệt Thanh bị Văn Tuyết lôi đi, nếu là trước đây, cô đã đi xuống gây chuyện từ lâu.


Nhưng bây giờ… Văn Uyển không hề quay đầu lại, xoay người trở về phòng.


Lúc đầu, Diệp Liệt Thanh oanh tạc một tràng điện thoại, nhưng đều bị Văn Uyển từ chối không nhận, sau đó không có một cuộc gọi hay tin nhắn nào.


Văn Uyển tỉnh dậy, nhìn di động trống rỗng, tức giận xuýt nữa đập nát di động, “Diệp Liệt Thanh!! Đồ khốn nạn!!”


Chửi lung tung một hồi, cô trực tiếp chặn mọi thông tin liên lạc của Diệp Liệt Thanh.


Lúc 8 - 9 giờ, Hoa Nguyên tới.


Khi Văn Uyển xuống lầu, Văn Quốc Đống đã chiêu đãi anh được một lúc.


Thấy Văn Uyển đi xuống, Văn Quốc Đống nghiêm mặt, nói với chàng trai trước mặt: “Tôi sẽ trả toàn bộ chi phí mấy ngày nay, cậu chỉ phụ trách dẫn nó ra ngoài, ngoài ra……”


Văn Quốc Đống dừng một lát, mới nói: “Chú ý sự an toàn của bản thân.”


Hoa Nguyên ngồi thẳng lưng trên sô pha, nghe những lời này của Văn Quốc Đống, anh hơi sửng sốt, “Hở?”


Văn Quốc Đống thấy Văn Uyển đi xuống lầu, không muốn nhiều lời, chỉ nói: “Mục tiêu của đối phương không phải là nó.”


Nói xong câu này, Văn Quốc Đống đứng dậy, “Được rồi, người trẻ tuổi tự đi chơi đi, tôi là người già, sẽ không can thiệp.”


Văn Uyển mới vừa xuống lầu đã nghe câu này, lập tức nịnh nọt: “Cho dù bác Cả già, cũng là người càng già càng dẻo dai! Khác hẳn những người già bình thường!”


“A……”


Văn Quốc Đống cười lạnh, lên tiếng đuổi người, “Ngủ đến giờ này, ở nhà không có ai nấu ăn cho con đâu, đi nhanh đi.”


Văn Uyển nhìn quanh, “Con là cháu gái ruột của bác phải không!? Không chừa đồ ăn cho con hả?”


Mấy thím đã đến nhà những người có vai lớn trong tộc để chúc tết từ sáng sớm, hiện tại trong nhà chỉ còn lại một mình Văn Quốc Đống.


“Bác không phải là dượng con, chiều con trở thành đức tính tổ tông này.”


Với tính tình của Văn Quốc Đống, không để Văn Uyển đói đến tối là tốt rồi, chứ đừng nói đến chuyện làm bữa sáng cho cô.


“………” 


Văn Uyển: “Bác đúng là bác ruột của con!”


“A……”


Văn Quốc Đống nhìn Hoa Nguyên, anh vội vàng đứng dậy, “Tiểu Uyển, chúng ta đi thôi…”


“Ờ.”


Không biết Hoa Nguyên kiếm xe ở đâu,mua chút đồ ăn cho Văn Uyển trên đường đi, lái thẳng đến thị trấn.


“Đi dạo trong thị trấn trước, buổi chiều lại quay về, tôi đã mua chút đồ ăn trong nhà … Mấy ngày nay không cần lo lắng.”


Mùng một Tết, khung cảnh trong thị trấn náo nhiệt hơn khu đô thị chính của thành phố Lâm nhiều.


Đường phố và ngõ hẻm đầy người.


Càng đến trưa càng nhộn nhịp và ồn ào hơn, các màn múa lân rộn ràng trên đường phố, tiếng pháo nổ không ngớt.


Đây là lần đầu tiên Văn Uyển không đón Tết ở nhà họ Văn, khung cảnh sôi động này khiến lòng người dễ chịu hơn nhiều.


“Bên ngoài náo nhiệt như lễ hội……”


Ở nhà họ Văn, ngay cả trong cảnh náo nhiệt cũng bị một đám người thất vọng phá hỏng, ví dụ như lúc cúng tổ tiên tối hôm qua, gương mặt đưa đám của Văn Tuyết giống như có người giết cả nhà vậy.


Nhìn xui xẻo cả người.


“Em xem thử có muốn mua thứ gì không…”


Hoa Nguyên đưa Văn Uyển đi dạo khắp nơi, Văn Uyển không ngừng mua suốt chặng đường.


“Huấn luyện viên, anh thấy con búp bê này giống anh không!? Khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa trắng vừa đẹp!”


Văn Uyển giơ con búp bê mũm mĩm phúc hậu lên, nói với Hoa Nguyên đang xách túi lớn túi nhỏ phía sau: “Anh cũng chọn một con búp bê nữ đi, chúng ta có thể làm thành một cặp.”


Hoa Nguyên nhìn mấy con búp bê mũm mĩm xung quanh Văn Uyển, chọn một con búp bê mặc áo khoác hoa nhỏ và thắt hai bím tóc rồi đặt vào tay Văn Uyển.


“Bà chủ, hai cái này.”


Văn Uyển nhìn búp bê xanh xanh đỏ đỏ trên tay, vẻ mặt ghét bỏ không hề che giấu, “Huấn luyện viên, ánh mắt anh……”


“Đây là búp bê đẹp nhất ở đây…” Cuối cùng, Hoa Nguyên dừng một chút, mới bổ sung: “Giống em.”


“Ồ… Ở trong lòng huấn luyện viên, em … là búp bê đẹp nhất nha…”


Hoa Nguyên quay đầu qua chỗ khác, khẽ ừ.


“Anh ừ cái gì!? Vậy em đẹp hay khó coi…”


Văn Uyển không chịu bỏ qua, quấn lấy Hoa Nguyên muốn câu trả lời, bà chủ ở bên cạnh thấy thế, bật cười, “Cô bé, ở trong lòng anh cháu, nhất định là cháu đẹp, cháu đẹp nhất!”


Bà chủ trêu chọc khiến gương mặt trắng nõn của Hoa Nguyên đỏ bừng, cất búp bê rồi kéo Văn Uyển đi.


“A… Huấn luyện viên, anh chạy làm gì…”


“Ha ha, bởi vì anh cháu mắc cỡ đó!” Giọng nói thật lớn của bà chủ ở phía sau truyền tới từ rất xa.


Văn Uyển nhìn gương mặt đỏ ửng của Hoa Nguyên, cười rạng rỡ nói: “Được rồi, em biết em đẹp nhất ở trong lòng huấn luyện viên, anh không cần xấu hổ…”


“Tôi không có.”


“Vậy tại sao anh đỏ mặt!?”


Hoa Nguyên ước lượng đồ đạc trên tay, “Nóng, mệt nữa…”


“Á…”


Văn Uyển kéo một nốt dài, mỉm cười ghé vào tai Hoa Nguyên, nói nhỏ: “Hóa ra đây là lý do huấn luyện viên không có bạn gái…”


Hoa Nguyên bối rối nhìn Văn Uyển, thấy đôi môi mỏng đỏ thắm khẽ nhếch, nén giọng nói: “Huấn luyện viên lo lắng nhiều quá, hiện giờ trình độ y tế rất cao, đàn ông không thể ‘không được’…”


Nghe vậy, sắc mặt Hoa Nguyên tối sầm rõ rệt, “Tiểu Uyển……”


“Ời… Em đang ở đây.”


Hoa Nguyên hít một hơi thật sâu mới có thể nuốt cơn nghẹn xuống, “Mua đồ nhanh lên! Xong rồi về nhà!”


“Không… Em còn muốn mua nhiều thứ lắm!”


Đi cả buổi chiều, Văn Uyển gần như mua hết con phố.


Trên cánh tay của Hoa Nguyên treo một đống, trong lòng ôm một đống, trên lưng còn đeo một túi lớn.


Hai tay Văn Uyển trống không, thấy thế mới thả lỏng, “Được rồi, đi về! Em đói bụng… Tối nay ăn thịt nướng! Anh nướng! Em ăn!”


Nói xong, Văn Uyển quơ cái áo khoác có hoa lớn vừa mới mua về phía Hoa Nguyên, “Ngày mai em sẽ mặc áo này, buổi trưa xem phim, buổi chiều đi khu trò chơi, buổi tối… ở nhà ăn…”


“Ngày mốt… Để em suy nghĩ đã… Lúc đầu bác Cả của em nói là muốn chúng ta đi chỗ nào nhỉ…”


Ánh mắt Hoa Nguyên khẽ nhúc nhích, “Chiều ngày mốt, công viên ở Nam Thành có hoạt động điêu khắc băng, chúng ta có thể tới xem…… Không phải em thích vẽ tranh hay sao… Hôm đó cũng có triển lãm mỹ thuật ở đó…”


“Ủa… Huấn luyện viên, hình như anh và bác Cả của em rất hợp nhau hơ, sao thế? Hai người định làm bạn vong niên với nhau à?”


“Bạn vong niên?” Hoa Nguyên cúi đầu suy nghĩ, “Bác Cả của em… trông cũng không già lắm……”


Nghe vậy, Văn Uyển cười nhạt, “Không già… Bác còn trẻ lắm…”



Chương 87  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin