Chương 128: Nó cũng không nói sai...
“Văn Uyển!”
“Văn Uyển...”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, khác hẳn với sự tức giận đang bị kìm nén của Diệp Liệt Thanh, Văn Quốc Đống liếc nhìn hai người đang nổi nóng, lạnh lùng nói với Văn Uyển: “Vô từ đường quỳ đi.”
"Anh Cả....”
Diệp Liệt Thanh mới vừa mở miệng đã bị ánh mắt của Văn Quốc Đống quét trở về.
Lâm Quyên thấy Văn Quốc Đống hiếm khi có một khoảnh khắc tức giận, “Hôm nay dám quăng chén đũa ở trước mặt người lớn, ngày mai có lẽ sẽ cưỡi lên đầu chúng ta la lối khóc lóc... Chú Ba... Chú nói chuyện với Liễu Nhứ đi, kiếm tiền thì kiếm, con cái trong nhà cũng cần mẹ dạy dỗ...”
“Liệt Thanh à... Không phải chị nói dượng, phải là con ruột của mình mới được... Dù móc tim móc phổi cho con nhà người ta thì cũng không nuôi được...”
Văn Uyển vốn đang nổi nóng, lại nghe Lâm Quyên nói những lời chèn ép cô và mẹ, ngoài ra còn mách lẻo Diệp Liệt Thanh, lập tức đốp chát, “Bác gái! Bác còn trẻ mà sao không sinh thêm đi! Không phải người ta thường nói là cái đầu bị hỏng thì làm lại cái khác hay sao... Ủa? Bác gái và cô út làm nhiều chuyện xấu, bây giờ không sinh được à!?”
“Cả bàn toàn là người lớn, bác? Bác cũng xứng ư!?”
“Văn Uyển!!”
Lúc này Văn Quốc Đống cũng mất mặt, “Bây giờ cút vào từ đường quỳ đi! Không ai được đến từ đường gặp nó nếu không có sự cho phép của tôi!”
“Quỳ thì quỳ! Chuyện năm đó bác ấy làm, dám làm mà không cho người khác nói à?”
Văn Uyển vừa nói những lời này, mọi người có mặt ít nhiều đều có chút bối rối.
Lâm Quyên bị chọc trúng chỗ đau, sắc mặt càng trắng bệch.
Nhiều năm qua, cho dù mọi người biết rõ chuyện đó nhưng chưa có ai công khai nói toẹt ra.
Văn Uyển đá cái ghế phía sau, lạnh giọng mắng: “Bản thân không biết xấu hổ còn muốn người khác nể mặt!?”
Lâm Quyên gần như bị Văn Uyển chỉ vào mặt mắng, không thể nhịn được nữa, hét lên, “Văn Uyển!”
“Cô bớt tranh cãi đi! Trong nhà không đủ náo nhiệt hay sao!”
Văn Quốc Đống rống xong, lập tức đứng dậy, cuối cùng lạnh lùng liếc nhìn Diệp Liệt Thanh luôn nhìn theo Văn Uyển, “Em cút qua đây!”
Lúc này Diệp Liệt Thanh mới hoàn hồn, nhìn bộ mặt vặn vẹo vì tức giận của Lâm Quyên, trầm giọng nói: “Nó vẫn là trẻ con, chị ganh đua với một đứa con nít làm gì.”
Lâm Quyên bị Văn Quốc Đống rống xong thì nghe thấy câu này của Diệp Liệt Thanh, ánh mắt tối sầm vì tức giận, cả người gần như không kìm nén được.
“Nó... vẫn... là... trẻ con....”
Thím Ba thấy Lâm Quyên tức giận không nói nên lời, “Chị dâu...”
Chưa kịp nói gì đã bị thím Hai bên cạnh kéo xuống, lắc đầu.
Nhiều năm qua có Văn Quốc Đống và Diệp Liệt Thanh làm chỗ dựa, mỗi khi tính tình ngang ngược của Văn Uyển lộ ra sẽ càn quét toàn bộ nhà họ Văn.
Những lúc như thế này, chỉ có người không có ánh mắt như Lâm Quyên mới thích đâm đầu vào.
Thím Ba nhìn gương mặt không còn chút máu của Lâm Quyên, trong lòng cũng thấy bất lực.
Nếu nói người phụ nữ này không có đầu óc... bà ta đã ngồi vững ‘vị trí’ bà chủ nhà họ Văn đã nhiều năm.
Nếu nói bà ta có đầu óc... Vào thời điểm này, một người có vai vế lớn lại tức giận tranh cãi với con cháu, cuối cùng không có ai được lợi ích gì.
Trong phòng làm việc, Văn Quốc Đống không ngừng nhéo giữa mày, không muốn nhìn người đàn ông trước mặt.
Đáng tiếc người này vẫn còn tưởng rằng mình che giấu ‘sự gian díu mập mờ’ giữa hai người rất kỹ.
Vừa rồi nếu không nhờ ông... hai người đang nổi nóng cãi nhau trong phòng ăn, chắc chắn sẽ nổ tung ngay tại chỗ.
“Tiểu Uyển không còn nhỏ nữa... Sẽ có ngày rời khỏi nhà, nếu nó muốn đi nơi khác thì để cho....”
“Không được”
Diệp Liệt Thanh không chờ Văn Quốc Đống nói hết lời, trực tiếp từ chối, “Nó mới bao lớn? Đến bây giờ còn không phân biệt được bơ đậu phộng và bơ mè, năm chín tuổi nó ăn cá bị hóc xương, ở nhà không ai quan tâm đến nó... Mười tuổi ở trường vô tình ăn đậu phộng bị dị ứng, em đã ở bệnh viện trông nom hơn nửa tháng, nó như vậy... anh yên tâm để nó ở bên ngoài một mình hay sao?”
Văn Quốc Đống đang định mở miệng, Diệp Liệt Thanh trực tiếp ngắt lời, “Anh yên tâm là chuyện của anh, dù anh có nói rách cổ thì em cũng sẽ không để nó rời khỏi thành phố Lâm.”
Văn Quốc Đống hít sâu một hơi, đè ngọn lửa trong ngực, cười lạnh, “Được rồi.. Anh thấy em không đồng ý, để coi nó có nghe lời em không.”
“Em làm khổ... Tự hành xác mình đi... Cục phó Diệp có năng lực lắm...”
Nói xong, Văn Quốc Đống không kiên nhẫn, vẫy tay, “Cút đi, mau cút!”
Diệp Liệt Thanh không đứng dậy, ngược lại hỏi: “Vậy Tiểu Uyển...”
Văn Quốc Đống trả lời không hề suy nghĩ: “Để nó quỳ! Nếu em dám đến từ đường, nó phải quỳ đến sáng mai!”
“Nó còn nhỏ....”
“Em im đi! Coi nó bị em chiều chuộng thành như thế nào rồi!? Cái gì cũng dám nói! Tại vì nó biết có em che chở cho nó!?”
“Nhưng nó...”
“Để nó bình tĩnh lại ở trong từ đường, khi nào suy nghĩ kỹ mới đi ra! Nói thêm một câu nữa thì em về quỳ trong từ đường của nhà họ Diệp đi!”
Diệp Liệt Thanh biết Văn Quốc Đống lần này thật sự tức giận, đành nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nó cũng không nói sai...”
“Diệp Liệt Thanh!”