Chương 102: Huấn luyện viên, em sợ quá
Hiếm khi đối phương chủ động nói chuyện, Văn Uyển không khỏi liếc nhìn người đó, hỏi: “Dựa vào kinh nghiệm trước đây, lúc ấy bọn họ cũng trói nhiều người như vậy cùng với cậu à?”
Chàng trai sửng sốt, sau đó lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi, một khi việc gì đó thành công nhiều lần thì bọn họ sẽ muốn nhiều hơn mấy lần trước.”
Thấy vẻ mặt chàng trai bối rối, Văn Uyển không rảnh nói chuyện với đối phương, nói khẽ với Tần Chi: “Nếu giáo viên kia bước vào, cậu òa khóc nhé...”
Nếu đối phương bị ép buộc, chỉ cần cô ta còn có chút lương tâm, cô ta sẽ là niềm hy vọng sống sót của nhóm họ.
Ở nơi xa lạ này, không rõ lắm về môi trường xung quanh, cho dù trên người cô có thiết bị định vị của Diệp Liệt Thanh, tùy tiện chạy trốn cũng không thực tế.
“Hở?”
“Chúng ta cần biết đây là nơi nào, bọn họ muốn cái gì khi bắt cóc chúng ta.”
Ai ngờ suốt cả đêm, giáo viên kia không hề vào lại nhà kho.
Tiếng mắng chửi ồn ào nhốn nháo bên ngoài liên tục cho đến rạng sáng.
Cả đám người ở trong nhà kho vừa sợ hãi vừa đói bụng một ngày một đêm.
“Tiểu Uyển... Tớ đói quá... Khi nào bọn họ mới thả chúng ta ra ngoài....”
Bụng Văn Uyển cũng réo ầm ĩ, xung quanh cô là các học sinh đang khe khẽ nức nở, “Cậu trước đây...”
Chàng trai đói bụng một ngày, môi hơi khô nứt, nói giọng khàn khàn: “Ba ngày.”
Vừa dứt lời, cánh cửa sắt lớn bị đẩy ra.
Văn Uyển vội vàng quay đầu đi, giả vờ ngủ, sau đó nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông dạo một vòng trong đám đông.
“Quả nhiên là các công tử và tiểu thư yếu ớt…”
“Chưa bao giờ được đào tạo! Mới bỏ đói đã ủ rũ tới mức này…”
Người đàn ông vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng bước chân nặng nề đi đến.
Người đàn ông nhìn quanh đám đông và nói: “Đây toàn là búp bê vàng, đừng để cho bọn chúng chết, cũng đừng để bọn chúng chạy thoát!”
“Để cảnh sát lo lắng hai ngày, khi nào dư luận bên ngoài lên men nhiều, chúng ta sẽ liên lạc với cảnh sát....”
“Nhưng mà... anh Lưu.... không phải chúng ta .....”
Lời còn chưa dứt, giọng người đàn ông đã trở nên nhẹ hơn.
Tiếng bước chân nặng nề, mãi cho đến khi dừng lại bên cạnh Văn Uyển và chàng trai.
Người đàn ông dừng lại bên cạnh Văn Uyển một lúc mới nói với người đàn ông đầu trọc: “Đưa hai đứa này ra ngoài nhốt riêng.”
“A... Ồ, được được...”
Văn Uyển chưa kịp mở mắt, người đàn ông đã thô lỗ bước tới tóm lấy Văn Uyển và chàng trai gầy gò kia từng người một rồi bước ra ngoài.
Tần Chi thấy thế, áp sát Văn Uyển, “Chú... Bọn, bọn cháu đều là trẻ con... Các chú muốn đòi tiền thì tìm ba mẹ bọn cháu được không...”
Người đàn ông hất Tần Chi ra, kéo một mình Văn Uyển ra ngoài, “Đi đi đi... Cút đi!”
“Chi Tử....”
“Tiểu.... Tiểu Uyển....”
Mặt Tần Chi kề sát đất, thấy Văn Uyển bị kéo đi, lo lắng bật khóc, “Chú... Các, các chú muốn bao nhiêu tiền... cháu có thể gọi điện thoại cho người nhà... Các chú muốn bao nhiêu tiền cũng được...”
Tuy cô không biết Triệu Vũ làm nghề gì, nhưng cô biết Triệu Vũ có tiền... Hơn nữa còn rất giàu....
“Chi Tử, đừng khóc... Tớ không sao đâu...”
Văn Uyển bị người đàn ông thô lỗ kéo đi, Tần Chi sợ hãi, khóc to, “Tiểu Uyển....”
Người xung quanh thấy cảnh này, lần lượt trốn ra sau, sợ mình cũng bị bắt ra ngoài.
Chàng trai ngơ ngác cho đến khi bị người đàn ông xách ra ngoài mới có chút phản ứng, nhìn người đàn ông đầu trọc đeo mặt nạ một cách khó hiểu, “Mấy người có tìm mẹ tôi đòi tiền không?”
Nghe vậy, không những Văn Uyển sửng sốt, ngay cả người đàn ông đeo mặt nạ cũng dừng lại, “Có ý gì?!”
Trong mắt chàng trai hiện lên một tia hiểu rõ, “Ba tôi sẽ không đưa tiền... Mấy người phải tìm mẹ tôi....”
“Ha ha.... Thật thú vị....”
Người đàn ông đầu trọc nhìn chàng trai, ném hai người vào nhà kho bên ngoài.
Văn Uyển vội vàng nhìn khung cảnh xung quanh, thảo nào không nghe thấy gì vào ban đêm.
Khắp nơi đều có cảm giác như một ngôi làng hoang vắng đã lâu không có người ở, bức tường bùn của ngôi nhà cổ cách đó không xa đã sụp đổ, chỉ còn lại đường nét.
Trên mảnh đất trống là những hộp cơm trưa còn sót lại, bên cạnh lán là một người phụ nữ ăn mặc thiếu thốn nằm đó, ngồi bên cạnh là người đàn ông có chân giả bằng kim loại, một con mắt bị mù.
Văn Uyển nhanh chóng liếc nhìn người phụ nữ nằm bên kia, là giáo viên dẫn đầu ngày hôm qua.
Người đàn ông đầu trọc thấy Văn Uyển nhìn xung quanh, giơ tay tát vào đầu Văn Uyển, “Thành thật cho ông đây đi!”
Văn Uyển nhích lại gần chàng trai, tranh thủ ánh nắng để nhìn chàng trai thêm vài lần, bắt đầu từ ngày hôm qua cô đã cảm thấy đối phương trông quen quen.... Bây giờ càng thấy quen hơn, nhưng không nghĩ ra đã gặp ở đâu.
Chàng trai tưởng Văn Uyển sợ, mặt vô cảm, thấp giọng an ủi: “Đừng sợ... Bọn họ lấy được tiền sẽ thả người.”
“Cậu tên gì?”
“Bạch Ý... Bạch là màu trắng, Ý là ý nghĩa...”
Văn Uyển sửng sốt hai giây mới nói: “Nhưng ngày hôm qua bọn họ nói ba cậu họ Lý mà?”
Bạch Ý dừng một chút, “Ba tớ ở rể...”
“Thì ra là thế.”
Vì vậy tìm ba cậu ta đòi tiền cũng vô ích, nên tìm mẹ cậu ta.
Mãi cho đến trưa, trong nhà máy hẻo lánh, ngoài giáo viên kia, chỉ có người đàn ông đầu trọc đeo mặt nạ và người đàn ông bị mù.
Văn Uyển nhìn hai người gặm đồ ăn, bụng đói cồn cào, đầu óc choáng váng, khóe mắt chợt nhìn thấy có động tĩnh trong góc bùn cách đó không xa.
Thấy thế, Văn Uyển bật khóc nói với hai người đàn ông: “Chú... Các chú muốn tiền, cháu có thể gọi điện thoại cho người nhà, các chú tha cho bọn cháu được không!?”
Người đàn ông đầu trọc bị tiếng khóc của Văn Uyển thu hút, một người nhìn đồng hồ, đột nhiên nhận ra chuyện gì đó, cầm súng chạy về phía Văn Uyển.
Trong chớp nhoáng, một nhóm đàn ông mặc đồ ngụy trang từ bốn phía tràn ra, tiếng súng lập tức vang lên trong thung lũng.
Trên người Văn Uyển nặng trĩu, bị Bạch Ý đè xuống.
Sau vài tiếng súng, một giọng nam quen thuộc vang lên, “Không sao.”
Văn Uyển mở mắt nhìn thấy người đàn ông, lập tức òa khóc, nhào vào lòng Hoa Nguyên, “Huấn luyện viên... Em sợ quá...”
Hoa Nguyên kéo Bạch Ý qua một bên, giao cho người phía sau, ôm Văn Uyển vào lòng, trấn an cô, “Đừng sợ, không sao đâu. Lát nữa sẽ đưa em về nhà...”
“Huấn luyện viên.... Hu hu... Em không muốn về nhà…” Văn Uyển vừa đói vừa sợ, nước mắt rơi xuống không nghe lời.
Hoa Nguyên vỗ lưng Văn Uyển nhè nhẹ, trấn an cô một lúc mới cởi trói cho cô, “Được… Không về nhà thì tôi nhờ người....”
“Em đói lắm....” Văn Uyển không chờ anh nói xong, bụng kêu hai tiếng, lau nước mắt nước mũi lên người Hoa Nguyên, “Huấn luyện viên, bọn họ không cho tụi em ăn...”
“Chút nữa đến doanh trại của chúng tôi sẽ có đồ ăn…”
“Tiểu Uyển.....” Tần Chi bị đưa ra ngoài, thấy khuôn mặt đầy máu dưới đất, sắc mặt lập tức trắng bệch, “Tiểu Uyển....”
Hoa Nguyên thấy Tần Chi thì im lặng, “Anh ấy… tối hôm qua đã tới đây, đang đợi em ở bên ngoài.”