Chương 65: Nhỏ tuổi mà máu ghen nhiều nhỉ?!
Chàng trai vừa nói xong, cả đám lập tức bật ra tiếng cười nhạo.
“Văn đại thiếu gia của chúng ta đi với bạn gái! Nói là gần đây phải dành thời gian cho bạn gái, không rảnh tụ tập với chúng ta……”
“Chậc…… Không nhìn ra Văn thiếu gia là kẻ si tình nhỉ!?”
Chữ “kẻ si tình” được thốt ra đầy mỉa mai.
“Chứ gì nữa, cậu ta còn muốn kết hôn…… Không biết mẹ cậu ta có đồng ý không……”
“Hừ…… Có thể làm cho tên playboy đó hồi tâm…… Chậc…… Cô gái kia cũng có chút thủ đoạn……”
“Ha ha…… Thủ đoạn cái gì, chắc chắn rất giỏi trên giường……”
“Ha ha ha ha…………”
Nghe mọi người nói chuyện tục tĩu, Văn Uyển nhíu mày, đến khi đám đó đi xa, vẫn còn vài lời vụn vặt truyền tới.
“Chút nữa gọi điện thoại cho cậu ta, đắc ý trong tình trường thì vào sòng bạc chẳng phải sẽ đắc ý hơn?”
“Đúng rồi! Tớ gọi cho cậu ấy ngay lập tức!”
“Nói cho cậu ta biết, hôm nay chúng ta chờ ở tầng 3, cậu ta không tới thì chúng ta sẽ không rời đi!”
“Ha ha ha ha……”
Những lời này thành công khiến cho cả khuôn mặt Văn Uyển đen thui, nhìn chằm chằm bóng lưng của mấy người đó, lạnh giọng hỏi: “Tầng 3 là nơi nào??”
Khi thang máy đến, nhân viên phục vụ quẹt thẻ xong mới nhẹ nhàng trả lời: “Tầng 3 là khu VIP đặc biệt, mỗi tầng ở đây đều cần thẻ tầng riêng mới có thể tiến vào.”
“Khu vực…… VIP đặc biệt?”
Nhân viên phục vụ gật đầu, lại nói: “Anh Diệp cầm thẻ vạn năng……”
Nghe vậy, Văn Uyển khẽ nhướng mày, không nói tiếp, liếc nhìn nút bấm thang máy.
Các nút bấm của khách sạn thường là con số và ghi chú cho mỗi tầng.
Nhưng nút bấm thang máy ở đây, ngoại trừ năm vòng tròn có thể nhìn ra là nút bấm.
Không có chú thích tầng nào, ngay cả không có số tầng cơ bản.
Có chút thú vị……
Càng thú vị hơn là, cậu bé cưng của mẹ - Văn Lê - kia, ở nhà thì ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ, ra ngoài lại là một gương mặt trêu chó chọc mèo khác.
Chơi rất phong phú nữa.
*
Cả buổi chiều, Văn Uyển được nhân viên phục vụ tận tình chăm sóc.
Lúc này cô đã hiểu, vì sao nhiều đàn ông thích đến những nơi như thế này.
Văn Uyển nằm trên giường êm ái, nhắm mắt hưởng thụ dịch vụ mát xa của nhân viên, thình lình hỏi: “Đội trưởng Diệp là khách quen ở đây à!?”
Người phụ nữ phía sau dừng tay, “Anh Diệp là thành viên, nhưng anh ấy không tới thường xuyên……”
“Không tới thường xuyên…… Nói cách khác là anh ấy có đến đúng không!?”
“…………”
Người phụ nữ không nói tiếp.
Văn Uyển cảm thấy lưng mình trống rỗng, rất nhanh sau đó, một đôi tay thô ráp lạnh lẽo xoa lưng cô.
“Tại sao không có ngày nào chặn được miệng em!?”
Diệp Liệt Thanh vừa nói vừa gãi hai cái lên lưng Văn Uyển, “Nhỏ tuổi mà máu ghen nhiều nhỉ?!”
“Sssss…… Diệp Liệt Thanh… Dượng muốn chết à! Bỏ tay ra, lạnh muốn chết!”
Văn Uyển xoay người hất tay Diệp Liệt Thanh ra, chóp mũi nhúc nhích, đột ngột đến gần ngửi ngực Diệp Liệt Thanh, “Chiều nay dượng làm gì?”
“…………”
Diệp Liệt Thanh bế Văn Uyển lên, lấy áo choàng tắm bọc cơ thể mịn màng của Văn Uyển xong mới nói: “Có vài người bạn đến đây, uống trà với bọn họ một lát.”
Lúc này Văn Uyển mới nhớ mình vẫn đang khỏa thân, nhưng Diệp Liệt Thanh không ngại thân mật với cô trước mặt nhân viên phục vụ……
Và những lời hai người bọn họ vừa nói……
Nghĩ vậy, Văn Uyển nhìn người phụ nữ bên cạnh vẫn luôn cúi đầu, khẽ nhéo Diệp Liệt Thanh, “Dượng điên cái gì vậy?”
Diệp Liệt Thanh tựa như không nhìn thấy người phụ nữ trong phòng, ôm Văn Uyển bước ra ngoài.
Người nọ cúi đầu từ đầu đến cuối, không nhìn Diệp Liệt Thanh và Văn Uyển.
Thấy vậy, Văn Uyển còn gì không rõ về nơi này.
“Đội trưởng Diệp được lắm……”
Diệp Liệt Thanh tức giận tát vào mông Văn Uyển, “Bớt xỏ xiên đi, tôi chỉ tới đây hai lần.”
Một lần khai trương, một lần bây giờ.
“Xì……”
Văn Uyển cười nhạt, “Người phục vụ ở đây nhìn dượng không giống như người chỉ ghé qua hai lần!”
Diệp Liệt Thanh không nói lại Văn Uyển, lại sợ cô làm ầm ĩ, nên yêu cầu người ta đưa bữa tối lên phòng khách sạn.
Cái này khiến Văn Uyển hoàn toàn tức giận, “Em không ăn! Em muốn đến nhà hàng ăn! Ở bên cạnh em xấu hổ nên không dám gặp ai à!?”
“Em mặc kệ!! Hôm nay em muốn có bữa tối dưới ánh nến! Hoa tươi, rượu sâm panh, không thể thiếu cái nào!!”
Văn Uyển nổi cơn quậy khiến đầu Diệp Liệt Thanh giật thình thịch, “Văn Uyển……”
“Dượng to tiếng cái gì!? Tại sao dượng to tiếng với em!? Dượng còn mặt mũi để to tiếng với em!?”
“………………”