Chương 126: Không nói chuyện công việc trước mặt trẻ con...
Diệp Liệt Thanh đỡ Văn Uyển về thẳng khách sạn để thay quần áo, thấy cô nằm liệt trên giường, “Không phải em đã hẹn bạn cùng ăn tối à?”
Nghe vậy, da đầu Văn Uyển tê dại khi nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ lúc cô xuống vòng đu quay và đụng phải Tần Chi.
“Tại dượng hết! Nếu dượng không dùng sức, lúc xuống dưới làm sao chân em mềm nhũn được! Đồ khốn kiếp!”
“Em trách ông đây?” Diệp Liệt Thanh xốc chăn khỏi người Văn Uyển, “Tự mình không nhịn được, ở bên ngoài lẳng lơ dụ dỗ ông đây, xong việc còn trách?”
Nói xong, tay Diệp Liệt Thanh không thành thật, thò vào áo Văn Uyển.
“Nếu không muốn đi, vậy không cần đi... Thêm lần nữa? Hửm?”
Văn Uyển hất tay người đàn ông ra, hung dữ nói: “Không làm!”
Người đàn ông chó má giả vờ đứng đắn, miệng nói không cần nhưng thân thể rất thành thật.
Ăn tối trong nhà hàng buffet.
Lúc Triệu Vũ kéo Tần Chi xuống, bàn Văn Uyển đã đầy tràn, tay cầm đồ, miệng đang nhai, Diệp Liệt Thanh ở bên cạnh thong thả hầu hạ cô.
Hình ảnh này cực kỳ giống như người cha hiền từ và đứa con gái nổi loạn không nghe lời.
Triệu Vũ nhìn Tần Chi, đột nhiên cân bằng rất nhiều ở trong lòng.
Suy cho cùng, so sánh với ‘người cha già’ trước mặt, anh ta chẳng qua là ‘người chú’ mà thôi.
Tần Chi tới sau, Văn Uyển kéo Tần Chi đi, “Chi Chi, tôm và cá chiên ở đây rất ngon... Đi đi đi, để tớ lấy cho cậu... Cậu ra nước ngoài... các món ăn quê nhà kiểu này sẽ ít...”
Nghe vậy, sắc mặt Triệu Vũ thay đổi, nhìn bóng lưng hai người, vẻ mặt không nhẹ nhàng như vừa rồi.
Văn Uyển vừa rời đi, Diệp Liệt Thanh lập tức châm một điếu thuốc, Triệu Vũ nhìn người đàn ông ‘hoàn toàn không biết gì cả’, đột nhiên giơ tay về phía anh.
Diệp Liệt Thanh liếc nhìn anh ta, ném thuốc lá trên bàn qua chỗ anh ta.
Triệu Vũ châm điếu thuốc, một lát sau mới nói: “Vẫn chưa có cơ hội chúc mừng cục phó Diệp lên chức...”
Diệp Liệt Thanh nghe những lời này của người đàn ông, không hề ngước mắt lên, nhàn nhạt nói: “Không nói chuyện công việc trước mặt trẻ con.”
“Trẻ con?” Triệu Vũ dựa vào ghế, lười nhác nhìn hai người đang thì thầm ở xa, “Đứa trẻ mà cục phó Diệp nói... không giống trẻ con...”
Đó là hai con chim hoàng yến không chịu ngoan ngoãn để người ta nuôi trong lồng.
“Anh muốn nói gì?”
“Không có gì, cục phó Diệp không nói về công việc, vậy là muốn nói chuyện riêng tư phải không?”
Diệp Liệt Thanh ngước mắt, bình tĩnh nhìn anh ta, không nói lời vô nghĩa, “Hoa...”
“Cái này à...” Khóe mắt Triệu Vũ liếc nhìn Văn Uyển ở nơi xa, mỉm cười, “Cục phó Diệp, anh cảm thấy cháu gái bé bỏng này của anh là người như thế nào?”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Liệt Thanh tối sầm.
Triệu Vũ tựa hồ không nhìn thấy, rít một hơi thuốc nói tiếp: “Trẻ trung, sôi nổi, tràn đầy năng lượng, lại xinh đẹp, những cô gái như vậy, đi đến đâu cũng chói mắt trong đám đông... Cục phó Diệp... Một cô gái như vậy, anh không giữ được...”
Đó là một vầng thái dương nho nhỏ sẵn sàng bay đi bất cứ lúc nào, khi anh không nhìn thấy, ánh sáng đương nhiên sẽ chiếu vào những người đàn ông khác.
Diệp Liệt Thanh nghe được ẩn ý trong lời nói của người đàn ông, dường như nhớ tới điều gì đó, đôi mắt cụp xuống lạnh lẽo hơn.
Văn Uyển luôn chú ý tới Diệp Liệt Thanh, tâm trạng thay đổi của người đàn ông khiến Văn Uyển cảnh giác, nhíu mày, hét lên với Diệp Liệt Thanh: “Dượng... Em muốn sinh tố xoài!”
Diệp Liệt Thanh không ngẩng đầu, trực tiếp từ chối: “Không được!”
“Diệp Liệt Thanh!!”
Văn Uyển trừng đôi mắt nai, bất mãn dậm chân, “Em muốn ăn!”
Ai ngờ hai chân vừa bước đi, đồ vật mà Diệp Liệt Thanh bắn vào lúc chiều lại chảy xuống đùi.
Văn Uyển kẹp hai chân lại, trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện đang thờ ơ, “Dượng... Ôm...”