Chương 109: Tiểu Uyển… lỡ như cậu bị lật thuyền thì sao?
Từ khi Hoa Nguyên chạm vào Văn Uyển tối hôm qua, ngoại trừ không dám nhìn thẳng vào Tần Chi, thái độ của anh đối với Văn Uyển không hề lịch sự và xa cách như trước.
Cả ngày Văn Uyển bảo đi đâu thì anh đi nơi đó, kêu anh làm gì thì anh làm nấy.
Văn Uyển chỉ nằm liệt trên sô pha, cơm tới thì há miệng ăn, đồ tới thì giơ tay ra lấy, Tần Chi không nhịn được há hốc mồm.
“Huấn luyện viên đang....”
“Chậc... Đàn ông đang yêu dĩ nhiên khác với đàn ông chưa từng yêu...”
Văn Uyển ăn quả táo mà Hoa Nguyên đã gọt vỏ, thì thầm vào tai Tần Chi: “Huấn luyện viên là chàng trai ngây thơ còn trinh...”
Người trẻ tuổi chỉ biết chịch một cách thô lỗ, nghỉ ngơi một ngày mà huyệt vẫn còn rất đau.
Diệp Liệt Thanh phải làm suốt đêm mới có di chứng kiểu này, Hoa Nguyên thì ngược lại, chỉ làm một lần đã như vậy.
Tại cô ăn chay quá lâu, lại không muốn có lợi cho Diệp Liệt Thanh, nếu không cũng sẽ không ‘đói ăn vụng, túng làm càn’ như vậy, lợi dụng lúc người ta bị bệnh, ăn người ta sạch sẽ.
Hoa Nguyên giúp Văn Uyển và Tần Chi xin nghỉ hai ngày, với dáng vẻ hiện tại của Văn Uyển, đương nhiên Hoa Nguyên không dám để cô về nhà.
Ăn tối xong, Hoa Nguyên dọn dẹp rồi vội vàng đi ra ngoài.
Dưới cái nhìn chăm chú của Văn Uyển và Tần Chi, lén lút trở về phòng.
Văn Uyển thấy thế thì hiểu ngay, nghĩ đến bi kịch tối hôm qua, lặng lẽ nắm cánh tay Tần Chi, “Tối nay cậu ngủ với tớ.”
“Hả?”
Tần Chi chưa kịp hỏi, Hoa Nguyên lúng túng từ trong phòng đi ra, “Tiểu Uyển, chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ...”
“Ừm.” Văn Uyển nằm liệt một lát với gương mặt vô cảm, kéo Tần Chi thẳng vào phòng Hoa Nguyên, đẩy anh ra khỏi cửa.
Tần Chi nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hoa Nguyên, không khỏi cười thầm.
“Vù”, Hoa Nguyên lao vào phòng, nhét đồ trên bàn đầu giường vào trong túi, hoảng loạn chạy ra ngoài với khuôn mặt đỏ bừng dưới ánh mắt trêu đùa của hai người.
"...."
Hoa Nguyên chạy ra khỏi phòng chưa đầy hai phút, trong phòng ngủ vang lên một tràng cười.
“Ha ha ha ha ha....”
“Ha ha... Tiểu... Tiểu Uyển... Tớ... Tớ không thể...”
Tần Chi cười đến nỗi không thể thẳng người lên được, vịn tường một hồi lâu, “Bây giờ... coi như tớ tin lời cậu nói rồi... Huấn luyện viên ngây thơ thật sự ... Không phải... Không phải giả...”
“Ai lại để mấy thứ đó ra ngoài một cách công khai chứ... Trời ơi...”
Sắc mặt Văn Uyển đỏ bừng không kém gì Hoa Nguyên, hiện giờ Tần Chi đã biết bí mật giường chiếu của hai người, sau này cô biết phải sống sao.
“Huấn luyện viên thú vị ghê!”
Mãi cho đến tối trước khi ngủ, Tần Chi vẫn còn nhớ cảnh Hoa Nguyên tông cửa xông ra.
Văn Uyển nằm trên giường, cào Tần Chi hai cái thật mạnh, “Không được nghĩ đến anh ấy, huấn luyện viên là của tớ... Cậu nghĩ đến người khác đi...”
“Úi chà, ghen này... Mai mốt huấn luyện viên nhập ngũ, cậu không gặp được anh ấy, ở trong quân đội lại có nhiều binh lính nữ, e rằng cậu sẽ ghen suốt ngày...”
Tần Chi tức giận trêu ghẹo: “Cậu không nhân cơ hội hiện tại để huấn luyện anh ấy đi...”
“Không cần!” Văn Uyển xoay người nhìn về phía tủ quần áo, “Nếu trong lòng người ta có mình, cho dù đi đâu cũng sẽ khiến mình yên tâm, không phải chỉ đơn giản thèm cơ thể của mình.”
Hoa Nguyên ngồi cứng đờ trên sô pha gần như cả đêm cũng không nghĩ ra, vì sao Văn Uyển vừa tiếp xúc thân mật với anh tối hôm qua, mà tối hôm nay đã đuổi anh ra ngoài một cách vô tình như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, người đàn ông trực tiếp ngủ trên sô pha, trời gần sáng mới không nhịn được gọi điện thoại cho Triệu Vũ.
Triệu Vũ mới bị định nghĩa là "kẻ cặn bã" ngày hôm trước, dưới một loạt cuộc gọi chết người, phải thức dậy lúc bốn giờ sáng để đóng vai trò "cố vấn tình cảm".
Trò chuyện đến sáng, Hoa Nguyên nhìn đồng hồ, nói một cách lạnh nhạt: “Được rồi, các cô ấy sắp dậy, tớ đi mua bữa sáng đây.”
Cuối cùng, còn không quên hỏi: “Tần Chi thích ăn gì bữa sáng?”
Ở đầu dây bên kia, Triệu Vũ chợt sửng sốt, “Hở? Tớ... Tớ không biết...”
Khi ở cùng Tần Chi, dường như anh ta chưa bao giờ để ý chi tiết này.
“Đồ cặn bã! Nói thích người ta mà không biết người ta thích ăn cái gì.”
Hoa Nguyên mắng xong, cúp điện thoại không thương tiếc.
Cho dù ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, dấu vết trên người và dấu hôn trên cổ Văn Uyển vẫn hiện rõ.
Trước khi đến trường, Văn Uyển phải xức kem nền trên cổ, “Tại anh! Nếu cô giáo chủ nhiệm thấy sẽ gọi điện thoại cho mẹ em, em nhất định chết chắc luôn!”
Hoa Nguyên ở bên cạnh thấy, hơi nhướng mày, “Hay là… bây giờ anh nói với mẹ em, anh là bạn trai của em?”
“A…” Văn Uyển cười lạnh, “Mẹ em đương nhiên biết anh là bạn trai của em… Mẹ cũng biết em tới gặp anh… Em như bây giờ, người đầu tiên mẹ nghi ngờ chỉ có anh thôi…”
"...."
Hoa Nguyên cho rằng ít nhất một thời gian nữa, mẹ của Văn Uyển mới biết sự tồn tại của anh.
“Vậy anh… cần tới nhà thăm không…”
“Không cần… Mẹ em còn bận hơn anh…” Văn Uyển buột miệng thốt ra: “Hiện giờ chỉ có dượng em ở nhà, nhưng dượng thường không gặp ai…”
Khi Văn Uyển nhắc tới Diệp Liệt Thanh, đôi mắt Hoa Nguyên hơi lóe lên, nhưng vẫn không hỏi Văn Uyển vì sao Diệp Liệt Thanh ở nhà cô.
“Mối quan hệ giữa em và dượng… rất tốt à?”
“Trước kia thì tốt…” Văn Uyển cất kem nền, nhiệt độ trong mắt lạnh hơn, “Sau này thì ai biết…”
Hoa Nguyên lặng lẽ quan sát vẻ mặt Văn Uyển, tự nhiên nhận lấy đồ trang điểm trong tay Văn Uyển, “Nếu vậy, sau này ngày lễ ngày tết không gặp được mẹ em thì đến gặp cô và dượng nhé?”
“Dượng?” Văn Uyển quay đầu trừng mắt nhìn anh, “Anh cũng biết hùa theo nhỉ… Gặp bọn họ? Ngày lễ ngày tết em không đốt vàng mã cho bà ta… là em đã kiềm chế rồi…”
"...."
Hoa Nguyên cũng đoán được sự bất hòa giữa người nhà họ Văn từ những lời thật thật giả giả của Văn Quốc Đống trước đây, bây giờ Văn Uyển đã trực tiếp xác nhận điều này.
Nhà họ Văn… Văn Quốc Đống… Diệp Liệt Thanh…
Sau khi Văn Uyển thu dọn xong, thấy Hoa Nguyên dựa cửa thất thần, cô quơ tay trước mắt anh, “Anh nghĩ gì đó? Nhập tâm như vậy…”
“Không có gì… À… Phía dưới… của em … còn đau không?”
Văn Uyển nghe Hoa Nguyên nói lắp bắp, ngượng ngùng, rụt rè, cô đến sát tai anh, cắn vành tai Hoa Nguyên, “Anh và anh em của anh thảo luận cả đêm, hai ngày nay chỉ nghẹn được một câu như vậy?”
Nghe vậy, mặt Hoa Nguyên nóng lên, nhưng trên mặt Văn Uyển lại không có một tia xấu hổ của con gái, anh nghĩ đến màn trình diễn của Văn Uyển đêm đó.
Hoa Nguyên giơ tay xoa đầu Văn Uyển, “Vậy em muốn anh nói gì? Hở?”
“Hừ…” Văn Uyển lập tức hất thân thể Hoa Nguyên đang chặn đường, “Em muốn đi…”
Hoa Nguyên thở dài, duỗi tay ôm cô bé đang tức giận, “Hai ngày nay chú ý ăn uống và nghỉ ngơi, đừng ăn đồ cay…”
“Biết rồi! Bà già!”
Đến bây giờ Văn Uyển vẫn không hiểu, vì sao xung quanh cô có nhiều đàn ông lắm mồm như vậy…
Diệp Liệt Thanh đi công tác ở tỉnh, sau khi về nhà thì nghe nói Văn Uyển “bỏ nhà đi”.
“Con bé chết tiệt kia không chọc tức em hai ngày thì không thoải mái hay sao!!”
Diệp Liệt Thanh ở trong văn phòng Văn Quốc Đống phàn nàn và oán giận gần như cả ngày, nhưng Văn Quốc Đống chẳng thèm nhìn anh.
“Anh nên trông coi nó!”
Nghe vậy, Văn Quốc Đống cười lạnh, vẫn cúi đầu đọc tài liệu.
“Em biết nhà họ Văn không có ai tốt!”
Diệp Liệt Thanh nói xong, đứng dậy đi ra ngoài.
Khi Văn Uyển nhìn thấy tin nhắn và cuộc gọi lỡ của Diệp Liệt Thanh trên di động, không hiểu sao cô luôn có cảm giác chột dạ và khó thở.
Mặc dù Diệp Liệt Thanh oanh tạc tin nhắn rất lâu, Văn Uyển vẫn không trả lời câu nào.
Tần Chi thấy thế, không khỏi hỏi: “Tiểu Uyển… lỡ như cậu bị lật thuyền thì sao?!”
Suy cho cùng, cả dượng của Văn Uyển lẫn huấn luyện viên Hoa đều không giống như người sẽ tự nguyện chấm dứt.