KHAO KHÁT
Chương 89  

Chương 89: Anh Hoa Nguyên đối với em……



Người Văn Uyển nhỏ nhắn, vốn không cao bằng hai người, hơn nữa được Diệp Liệt Thanh hầu hạ ăn ngon uống tốt hơn nửa tháng, hiện giờ mặc áo bông đỏ rực trông càng mượt mà và có không khí lễ hội, giống như một cái bánh bao may mắn tròn vo.


Văn Uyển tức giận liếc người đàn ông, quấn áo khoác quanh người, “Đây không phải là thứ mọi người mặc vào dịp Tết ở bên ngoài hay sao, cái này gọi là lễ hội! Anh biết cái gì! Nhạt nhẽo!”


Người đàn ông thấy Văn Uyển nóng nảy, vội vàng trấn an: “Ừ ừ, đúng đúng, lễ hội, lễ hội, cô bé mặc đồ rất lễ hội! Đặc biệt hân hoan!”


Hoa Nguyên cố nén cười, gật đầu phụ họa, “Được rồi Tiểu Uyển, không phải em muốn mặc áo này ra ngoài ngày mai hay sao? Tối nay giặt, phơi khô, ngày mai lại mặc. Hôm nay không có người ngoài… Không cần trang trọng như vậy…”


“Hừ! Em thử xem có vừa hay không mà thôi, lỡ như ngày mai không mặc được thì sao!?”


Văn Uyển kéo áo chỗ phần eo, thầm mắng Diệp Liệt Thanh, thời gian gần đây đã cho cô ăn như heo, bây giờ eo đã to hơn.


Nghĩ đến vòng eo thon thả như liễu của Văn Tuyết, lại nhìn vòng eo tròn trịa của cô, tức chết đi được!


“Tiểu Uyển của chúng ta không mập, mặc gì cũng đẹp.”


“A! Em tin anh mới là lạ!”


Văn Uyển cười lạnh, lúc trước Diệp Liệt Thanh cũng nói như vậy, ai chẳng biết đàn ông đều thích mỹ nhân eo nhỏ ngực to.


“Ha... Hai người đúng là không coi tôi là người ngoài à!? Cô bé, lần đầu gặp nhau, tôi không mang quà gì, lần sau bù lại nhé! Lần sau nhất định sẽ bù đắp!”


Văn Uyển trợn mắt nhìn người nọ, “Tết nhất tới nhà mà hai tay trống trơn, không biết xấu hổ....”


“Hả?” Trên gương mặt tuấn tú của người đàn ông hiện lên một tia mờ mịt, nhìn Hoa Nguyên, không khỏi thở dài: “À... Đã là người nhà rồi ư?”


Hoa Nguyên không nói gì, Văn Uyển đi thay áo cũ.


Buổi tối Hoa Nguyên làm theo yêu cầu của Văn Uyển, đặt bếp than ở ngoài ban công để ăn thịt nướng.


Những chiếc lồng đèn thỏ đung đưa trên đầu ba người, căn nhà đã được Văn Uyển trang trí lại, khắp nơi tràn ngập không khí Tết.


Người đàn ông vừa ngước mắt đã thấy bức tranh treo trên tường trong phòng khách, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Nơi này không phải là ký túc xá.”


Sắc mặt Hoa Nguyên không thay đổi gì nhiều, nhẹ giọng nhắc nhở: “Thịt chín rồi.”


Vừa nói, vừa gắp hai miếng thịt cho Văn Uyển, “Ăn nhiều một chút đi, buổi tối mà đói bụng thì chỗ này không đặt được đồ ăn khuya đâu.”


“Hả, ý cậu là gì!? Hoá ra tớ tới đây để nướng thịt và nấu ăn cho hai người à!?”


Nghe vậy, Hoa Nguyên cũng không hề ngẩng đầu lên, “Tớ không bảo cậu ở lại.”


“Thấy chưa, do tớ không biết tốt xấu.”


Người đàn ông không ngừng phàn nàn, nhưng động tác tay vẫn không dừng lại, thấy Văn Uyển ăn giống như một chú chuột hamster nhỏ, gương mặt phồng lên, càng thêm hứng thú, “Cô bé thích ăn thịt đến vậy à? Ngày mai tôi sẽ mang tới nhiều hơn.”


“Ăn được lắm! Ăn được là may mắn! Đặc biệt là khuôn mặt nhỏ nhắn này, tròn trịa là có phước đó!”


Nghe vậy, Văn Uyển hung dữ trừng mắt nhìn người nọ, “Anh mới tròn! Cả người anh từ trên xuống dưới đều tròn!”


Hoa Nguyên không ngừng gắp thịt nướng cho Văn Uyển, nhẹ giọng nói: “Tiểu Uyển đang lớn, ăn nhiều để cao hơn.”


“Đúng đúng đúng, càng ăn nhiều thì càng cao.”


Hai người kẻ xướng người hoạ, cơ bản không ăn nhiều lắm, tất cả đều đưa cho Văn Uyển.


Sau khi ăn xong, Văn Uyển sờ cái bụng tròn quay, trong lòng có chút nghi ngờ, “Tại sao đàn ông các anh cứ thích gắp đồ ăn cho người khác?”


“Hở? Còn có người đàn ông nào gắp đồ ăn cho em chu đáo như anh Hoa Nguyên?”


Triệu Vũ lớn hơn Hoa Nguyên năm tuổi, là hàng xóm của Hoa Nguyên từ nhỏ, có thể nói là chứng kiến sự trưởng thành của Hoa Nguyên. Tuy lớn tuổi hơn Hoa Nguyên nhưng tính tình vui vẻ bẩm sinh, có thể bổ sung cho tính cách dè dặt và trầm lặng của Hoa Nguyên.


Đương nhiên cũng biết tình hình của gia đình Hoa Nguyên, biết từ nhỏ đến lớn Hoa Nguyên chưa bao giờ dẫn bạn cùng lớp về nhà, thậm chí là ‘bạn bè’.


Nhưng đó là “nhà” nào, nhiều năm qua Hoa Nguyên chưa từng dẫn ai về “nhà” mình.


Ngoại lệ duy nhất là cô bé trước mặt, cho nên anh ta mới muốn gặp "ngoại lệ" đặc biệt này.


Văn Uyển không nghe ra điều gì không đúng trong lời nói của người đàn ông, cô nói theo: “Dượng tôi đó... Lần nào cũng nấu một bàn lớn, còn bắt tôi phải ăn hết, không được lãng phí! Anh nhìn đi, hơn nửa tháng nay, tôi sắp mập tròn quay!”


“Ồ, dượng là người lớn, người lớn đối xử với em như vậy là sự cưng chiều của người thân, anh Hoa Nguyên... thì khác.”


Triệu Vũ nhìn Hoa Nguyên đang bận rộn trong bếp, nói nhỏ bên tai Văn Uyển: “Anh Hoa Nguyên đối với em là khác....”


“Triệu Vũ! Ăn xong rồi! Cậu cần phải về!!”


Triệu Vũ chưa nói xong đã bị Hoa Nguyên cắt ngang.


Chương 89  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin