KHAO KHÁT
Chương 122  

Chương 122: Con thật sự để dượng con bóp chết cô ta à!?


Văn Uyển không ngờ Văn Tuyết tức điên lên sẽ không lựa lời, nói hết những gì trong lòng không chút do dự.


Liễu Nhứ phản ứng một giây mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Văn Tuyết. Lúc bà đang chuẩn bị xông lên, có người càng nhanh hơn một bước, lao tới chỗ Văn Tuyết bóp cổ ả ta, trầm giọng hỏi: “Cô lặp lại những lời vừa rồi với ông đây thử xem!? Có phải cô đã nhúng tay vào vụ bắt cóc ở Sư Tử Sơn không!?”


“Á... Diệp... Khụ khụ... Diệp....”


Gương mặt Văn Tuyết đỏ bừng, hai tay liều mạng nắm tay Diệp Liệt Thanh, “Anh... dám... giết... tôi?”


“Có liên quan tới cô không!? Nói!”


“Nó... nên... Ơ....”


Văn Tuyết chưa nói xong, Diệp Liệt Thanh đã mạnh tay hơn, ả ta hoàn toàn không nói nên lời.


Văn Uyển và Liễu Nhứ đều sửng sốt trước chuyện xảy ra trước mắt.


Liễu Nhứ thấy Diệp Liệt Thanh có ý định bóp chết Văn Tuyết nếu ả ta không thừa nhận, vội vàng bước tới kéo Diệp Liệt Thanh, “Ở đây có camera giám sát, dượng điên cuồng làm gì!?”


Văn Uyển đang theo dõi toàn bộ quá trình, nghe mẹ mình nói vậy, không khỏi liếc nhìn mọi người, “Mẹ, mẹ nói cứ như nếu chỗ này không có camera giám sát, mẹ thật sự sẽ để dượng bóp chết bà ta!”


Một khi Diệp Liệt Thanh bướng bỉnh, không ai có thể khuyên được, Liễu Nhứ không kéo được, đành hung dữ trừng mắt nhìn Văn Uyển, “Còn có thời gian mỉa mai, không nhanh tới đây kéo dượng con ra!”


“Nếu Văn Tuyết chết ở đây, dượng con chạy thoát được hay sao?”


“Hừ....”


Văn Uyển thở dài, tuy cô rất muốn tai họa như Văn Tuyết chết sớm một chút, “Dượng... giết bà ta sẽ bẩn tay, lỡ như bà ta chết trong tay dượng, làm quỷ còn bám lấy dượng thì sao?”


Với mức độ chấp nhất một cách điên cuồng của Văn Tuyết đối với Diệp Liệt Thanh, nếu chết thật, ả ta làm quỷ cũng sẽ bám lấy Diệp Liệt Thanh...


Cô không muốn sau này lúc hai người lăn lộn trên giường, có một thứ xui xẻo đứng bên cạnh.


Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh mới buông lỏng tay, cầm tay Văn Uyển.


Văn Uyển ghét bỏ hất tay ra, lấy vài khăn ướt trong túi ra liên tục lau tay cho Diệp Liệt Thanh, không quên nhỏ giọng nói: “Dơ muốn chết! Chạm vào rác rưởi làm gì, cẩn thận có vi trùng.”


“Khụ khụ...”


Văn Tuyết sống sót sau thảm họa, nằm liệt dưới đất, không ngừng ho vì bị sốc, nhìn Văn Uyển ở trước mặt không kiêng nể gì, nước mắt ứa ra làm nhòe tầm nhìn.


Lúc đầu nghe Văn Tuyết nói vậy, Liễu Nhứ không bình tĩnh hơn Diệp Liệt Thanh bao nhiêu, nhưng hiện tại nhìn Văn Tuyết nằm liệt dưới đất giống như một con chó lưu lạc đầu đường, bà đột nhiên cảm thấy, nếu Văn Tuyết thật sự có đầu óc và sự tính toán, thì mấy chục năm nay không đến mức rơi xuống tình trạng như hôm nay.


Nếu thật sự là Văn Tuyết, người đầu tiên không buông tha cho ả ta chính là Văn Quốc Đống.


“Nếu sau này con gái tôi lại gặp phiền toái, cô tin hay không thì tùy, tôi sẽ cho cô nếm mùi những gì cô đã làm với Diệp Liệt Thanh năm đó... Tuy rằng thời thế đã thay đổi, tôi cũng muốn xem cô còn mặt mũi gì ở nhà họ Văn!”


Văn Tuyết ôm cổ, ho một hồi lâu mới hoàn hồn, nhìn Diệp Liệt Thanh ôm chặt Văn Uyển mới hiểu, vừa rồi nếu không có Văn Uyển, Diệp Liệt Thanh thật sự định bóp chết ả ta.


“Khụ… Liệt… Liệt Thanh…”


Ánh mắt hận thù ước gì ả ta có thể chết đi của Diệp Liệt Thanh, mười mấy năm trước ả ta đã thấy... Lúc nửa đêm trong mơ, ả ta thường nhớ tới ánh mắt lúc đó của Diệp Liệt Thanh.


Diệp Liệt Thanh không nhìn Văn Tuyết, ôm chặt Văn Uyển, nhẹ giọng nói: “Sợ không?”


“Không……”


Đâu phải cô chưa thấy bộ mặt khác của Diệp Liệt Thanh, cô cực kỳ hài lòng với biểu hiện vừa rồi của Diệp Liệt Thanh, “Tay dơ rồi, về phải rửa sạch...”


“Ừm.”


Mặc dù Văn Uyển rất tò mò lúc trước Văn Tuyết đã làm gì với Diệp Liệt Thanh, nhưng xem tình hình hiện tại, ba người này sẽ không nói gì.


Đành phải gọi mẹ, “Mẹ, mặc kệ bà ta, đi thôi... Con mệt rồi.”


Liễu Nhứ phủi bụi trên người, khẽ nhíu mày nhìn hai người thân mật quá rõ ràng, “Về đi.”


Tay này của Văn Uyển kéo cánh tay Diệp Liệt Thanh, tay kia kéo cánh tay Liễu Nhứ, đi về phía xe mình.


Văn Tuyết nhìn bóng lưng ba người, hét lớn: “Diệp Liệt Thanh! Do anh ép tôi...”


Nếu năm đó ả ta không làm như vậy, Diệp Liệt Thanh sẽ không cưới ả ta, càng sẽ không đồng ý ở rể nhà họ Văn. Ả ta có gia đình riêng sẽ không có tên trên gia phả của nhà họ Văn, ả ta sẽ không nhận được lợi ích từ nhà họ Văn!


Chỉ khi Diệp Liệt Thanh ở rể, hai nhà Văn và Diệp có quan hệ, nhà họ Diệp mới có thể giúp ả ta đứng vững ở nhà họ Văn.


Nếu lúc trước Diệp Liệt Thanh đồng ý ở rể, đồng ý cưới ả ta, ả ta đâu cần làm như thế, ả ta cũng thật sự thích Diệp Liệt Thanh.


Kết hôn đã nhiều năm, ả ta chỉ thấy ánh mắt đó của Diệp Liệt Thanh một lần, duy nhất một lần.


Cho dù mấy năm nay ả ta làm bậy quậy phá ở bên ngoài, Diệp Liệt Thanh đều không lộ ra ánh mắt như vậy.


Nhưng hiện tại Diệp Liệt Thanh muốn giết ả ta chỉ vì một câu có liên quan đến Văn Uyển.


Chương 122  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin