KHAO KHÁT
Chương 120  

Chương 120: Chẳng lẽ tôi thích thì Tô Bối có thể kết hôn với tôi?


Diệp Liệt Thanh ủ rũ không trả lời, trong đầu chỉ nghĩ đến lời nói của người đàn ông bên ngoài trường thi.


Vẻ mặt của người đàn ông lúc ấy tuyệt đối không giống như sự quan tâm bình thường của người lớn đối với con cháu.


Chuyện này… Hơn nữa cách đây không lâu, Văn Quốc Đống kéo họ Lý xuống nước, quá trình diễn ra thuận lợi đến lạ thường.


Nửa người Văn Uyển nằm liệt trên người Diệp Liệt Thanh, bàn tay không thành thật lang thang trên cơ thể người đàn ông, “Dượng… Người ta mệt mỏi hơn một năm, cuối cùng đã được giải phóng, dượng không có ý tưởng gì à?”


Trước kia Diệp Liệt Thanh gấp gáp nhất, mỗi lần gặp nhau là ước gì có thể trói cô vào giường không cho xuống đất.


Anh phải kiềm chế dục vọng trong thời gian cô thi đại học, bây giờ đã kết thúc, cô tưởng rằng Diệp Liệt Thanh muốn đại chiến với cô ba ngày ba đêm.


Ai biết được anh sẽ trông như thế này....


Nghĩ vậy, Văn Uyển nheo đôi mắt nai sáng ngời, quay người lại, vẻ mặt tà ác nhìn thẳng vào Diệp Liệt Thanh đang thất thần, “Ông già Diệp... không phải dượng đã tìm Văn Tuyết trong khoảng thời gian này đó chứ?”


Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh vốn đang đi vào cõi thần tiên cuối cùng cũng tỉnh táo lại, “Trong khoảng thời gian này ông đây canh giữ con bé khốn nạn này mỗi ngày, còn có thời gian đi tìm cô ta hay sao!?”


“Vậy tại sao giờ dượng lại như thế này?” Văn Uyển thò tay xuống dưới nước cầm phía dưới của Diệp Liệt Thanh, “Chẳng lẽ lớn tuổi nên không dùng được nữa? Dù sao sau này em cũng có thời gian, em sẽ bù đắp cho dượng nhé?”


Nghe vậy, sắc mặt không dễ nhìn của Diệp Liệt Thanh lập tức tối sầm, “Em lặp lại những lời vừa rồi lần nữa xem?”


Vừa dứt lời, Văn Uyển cảm thấy vật khổng lồ trên tay đột nhiên nhảy hai cái, “Ồ… Ai biết được... Đã lâu không có làm, bây giờ em gần như trần truồng ở trước mặt dượng mà dượng thậm chí không có chút phản ứng nào cả!”


“Điều này có bình thường không? Chắc chắn là không bình thường!?”


Diệp Liệt Thanh ôm cô kéo vào lòng, “Tối nay, mẹ và bác Cả của em đã đặt chỗ tại Trạng Nguyên Lâu để chúc mừng em, nếu bây giờ ông đây chịch em, em có xuống giường tối nay được không!?”


Anh nhịn hơn nửa năm, ngày thường chỉ hôn và sờ, nếu thật sự chìm đắm, anh nhất thời không kìm được.


Nếu lúc này không nhịn, chịch cô đến mức không thể rời giường, sau này sẽ khó có ngày lành.


Anh có thể phân biệt được tiền cược giữa một bữa ăn và nhiều bữa ăn.


“Trạng Nguyên Lâu? Đặt hy vọng nhiều đến thế vào em à!? Còn Trạng Nguyên nữa...”


Hy vọng sau khi có kết quả, mẹ và bác Cả của cô sẽ không bị tức chết.


Hờ…… Cô đã đoán trước được sóng gió chắc chắn sẽ ập đến với nhà họ Văn khi điền vào đơn nguyện vọng.


Đương nhiên trở ngại lớn nhất trong đó vẫn là Diệp Liệt Thanh... Với tính tình của mẹ cô, có lẽ sẽ lười để ý đến cô.


“Chẳng qua cầu may mắn mà thôi, không ôm nhiều hy vọng đối với em đâu, nếu em đạt thủ khoa, mộ của tổ tiên nhà họ Văn có lẽ sẽ bị thiêu rụi.”


Văn Uyển nghiêng đầu suy nghĩ, “Cũng đúng, cho nên em không thể để cho tổ tiên đã chết mấy trăm năm được hưởng lợi, làm khổ bản thân mình.”


Tuy Diệp Liệt Thanh không định chịch Văn Uyển, nhưng hiện tại cũng không chậm trễ  thu chút lợi tức, “Tối nay em nói với mẹ em, em định đi chơi cùng Tần Chi nửa tháng...”


“......”


Văn Uyển trợn mắt, “Nửa tháng có... đủ không?”


Diệp Liệt Thanh liếc cô, “Tôi sợ một tháng, thân thể nhỏ nhắn này của em ăn không tiêu!”


Nói xong, Diệp Liệt Thanh đứng dậy ôm Văn Uyển vô phòng.


“Vẫn còn sớm, ông đây ăn chút đồ khai vị trước.”



Mãi cho đến chạng vạng, Diệp Liệt Thanh mới đưa Văn Uyển mềm oặt cả người ra đảo.


Vào ngày quan trọng thế này, cả gia đình họ Văn, bao gồm Văn Tuyết, đều đến đông đủ.


Văn Uyển quét qua đám người, không nhìn thấy người mình muốn gặp, “Chậc... Thú vị...”


Bữa tối này của gia đình có ý nghĩa không lớn cũng không nhỏ, ít nhất mọi thành viên đều có mặt.


Nhân dịp ‘quan trọng’ như vậy mà Văn Lê lại không dẫn 'vợ' yêu quý của mình tới.


Còn tưởng anh họ của cô yêu ‘chị dâu’ biết bao, vậy mà mẹ bảo một tiếng là nghe lời răm rắp.


Hôm nay Văn Uyển là nhân vật chính, Văn Uyển đương nhiên ngồi xuống bên cạnh Văn Quốc Đống.


Diệp Liệt Thanh lập tức ngồi xuống sau Văn Uyển, thấy cô vừa ngồi xuống đã nhìn xung quanh liên tục, tức giận hỏi: “Cháu trợn mắt nãy giờ để tìm ai?”


“Tìm chị dâu đó! Dù sao cháu cũng là em chồng phải không!? Đây là sự kiện quan trọng trong đời cháu, chị ấy là chị dâu mà chẳng lẽ không nên tới? Không cần chị ấy cho lì xì, nhưng cũng phải tới chứ!?”


Những lời này của Văn Uyển hợp tình hợp lý, ngoại trừ vài đứa cháu, những người khác đều có chút bối rối.


“Chị dâu? Ai kết hôn? Chị dâu ở đâu ra?”


“À, đứa nào lén kết hôn?”


Mấy đứa cháu nhà họ Văn không phải là người nhiều chuyện, tuy lần trước biết cuộc hôn nhân giấu kín của Văn Lê, nhưng thấy Lâm Quyên bài xích, bọn họ cũng không nói gì ở nhà.


Ai ngờ hôm nay Văn Uyển mở miệng “nói thẳng” ra.


Văn Lê nhìn mẹ trách móc, nhỏ giọng oán trách: “Mẹ, lúc đi con đã nói là dẫn theo Bối Nhi... Mẹ cứ không chịu...”


Lâm Quyên bị Văn Uyển vạch mặt trước mặt cả nhà, lại nghe những lời chỉ trích của đứa con trai ngu ngốc, khuôn mặt già của bà ta thay đổi nhiều màu, “Không, không có chuyện đó... Tiểu Uyển đang nói nhảm.”


“Ớ! Bác gái! Cháu nói nhảm cái gì! Có phải anh Văn Lê đã đăng ký kết hôn với người ta không? Chẳng lẽ hai người bọn họ kết hôn giả!?


“Bác gái, trên pháp luật không có chuyện kết hôn giả nha. Nếu bác bảo anh Văn Lê đi coi mắt để tìm vợ, thì việc đa thê là phạm pháp...”


“Gia đình chúng ta là ai, chẳng lẽ bác muốn anh Văn Lê biết luật pháp mà còn phạm pháp!?”


“Bác gái, tư tưởng của bác không đúng đâu! Thời nay không còn phổ biến mấy cái vụ nghe theo mệnh lệnh của ba mẹ và lời người mai mối... Tự do yêu đương thì có gì sai!?”


Văn Lê nghe Văn Uyển lảm nhảm xong, cảm kích nhìn cô, kích động nói: “Đúng đó mẹ! Mẹ nhìn kìa, Tiểu Uyển mới bao lớn mà đã hiểu đạo lý, tại sao mẹ cứ ngoan cố vậy!?”


“........”


Văn Uyển thấy phản ứng của Văn Lê, nhất thời hơi sửng sốt, không khỏi thắc mắc có phải người anh họ này của cô bị mẹ chiều chuộng quá mức nên đã ngốc nghếch rồi hay không.


“Con câm miệng đi!”


Lâm Quyên thấp giọng quát Văn Lê, xoay qua nhìn Văn Quốc Đống từ đầu tới cuối tỏ vẻ chẳng liên quan đến mình, “Ba con cũng không thích cô ta đúng không!”


Mắng xong, Lâm Quyên mới nhận ra, bà ta đã trực tiếp thừa nhận chuyện Văn Lê kết hôn là sự thật.


Nghe vậy, Văn Quốc Đống vô cảm ngước mắt lên, cúi đầu thổi trà, “Con cô kết hôn, tôi có thích hay không thì có gì quan trọng? Chẳng lẽ tôi thích thì Tô Bối có thể kết hôn với tôi?”


“........”


“.........”


Văn Uyển kinh ngạc liếc Văn Quốc Đống, ông không nói thì thôi, một khi lên tiếng thì sẽ làm lớn chuyện.


“Trời ơi! Coi bác Cả hài hước kìa!”


Đây không chỉ là nói đùa, đây là trực tiếp thừa nhận vợ của Văn Lê trước mặt người nhà họ Văn.


Còn giới thiệu họ tên người ta.


Chậc chậc chậc....


Văn Uyển liếc sắc mặt xanh mét của Lâm Quyên, tiếp tục thọc dao vào tim người ta, “Bác gái, thấy bác Cả của cháu thoáng không... Nhìn bác đi, bác là bà mẹ chồng ác độc điển hình trong phim truyền hình!”


“Này từ xưa đến nay mẹ chồng ác độc ít có kết cục tốt đẹp, bác gái, bác phải kiềm chế chút đi...”


Chương 120  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin