KHAO KHÁT
Chương 104  

Chương 104: Chẳng lẽ dượng muốn ở bên cạnh nhìn cháu yêu đương?


Thái độ của Văn Quốc Đống đối với Hoa Nguyên quá mơ hồ, cho dù Diệp Liệt Thanh nghi ngờ trong lòng cũng đành chịu đựng.


Mối quan hệ hiện tại giữa anh và Văn Uyển, nếu thân quá sẽ khiến người ta nghi ngờ, nhưng nếu xa quá.... thì anh cảm thấy hoảng loạn.


Im lặng suốt chặng đường.


Trong xe bên kia, Liễu Nhứ nhìn Văn Uyển bên cạnh thà co rúm lại cũng không cần bà ôm, lần đầu tiên cảm thấy nghẹn ngào trong lòng.


Ngày đó ở trường, Diệp Liệt Thanh quả thật đã nói đúng, mấy năm nay bà đã bỏ bê hai đứa con.


“Tiểu Uyển....”


Hai tay Văn Uyển ôm chân dựa vào cửa xe, nghĩ đến lúc lên xe vừa rồi, nhìn bộ dạng hèn nhát của Diệp Liệt Thanh muốn bước tới nhưng không dám, trong lòng cô không khỏi tức giận.


Đó là một sự oán giận xưa nay chưa từng có, trước mặt người khác Văn Tuyết muốn làm thế nào thì anh cũng để ả ta làm thế ấy, đến phiên cô thì anh lại sợ hãi và rụt rè.


A... Đàn ông!


Lúc cần thì không xuất hiện, vậy sau này anh đừng xuất hiện nữa.


Liễu Nhứ không chú ý tới Văn Uyển đang vùi đầu giữa hai chân, nhẹ giọng nói: “Sau này mẹ sẽ cố gắng giảm bớt việc, ở nhà với con nhiều hơn...”


Nghe vậy, Văn Uyển phát ra âm thanh nhưng không trả lời.


“Mẹ biết con đang tức giận, hay là chúng ta chuyển nhà đến gần trường hơn...”


Nghe đến đây, Văn Uyển mới lên tiếng, “Không cần.”


“Ừ.... Con đã quen bên này...”


Dọc đường, Liễu Nhứ nói rất nhiều mà không có mục đích, Văn Uyển nghiêm túc lắng nghe, nhìn chiếc xe luôn đi theo phía sau, thình lình nói: “Năm nay, con không muốn đến nhà cũ của nhà họ Văn...”


Nghe vậy, Liễu Nhứ gật đầu, “Được... Không muốn đi thì không cần đi.”


Nhận được câu trả lời thỏa đáng, Văn Uyển lại vùi đầu xuống, sau một hồi mới lẩm bẩm: “Mẹ... Con không trách mẹ...”


Cô chưa bao giờ hận mẹ mình, cô biết mấy năm nay mẹ mình không hề dễ dàng.


Nhưng cô không dễ dàng buông bỏ quá khứ, bản thân và gia đình này.


Nghe vậy, Liễu Nhứ không nói chuyện một hồi lâu, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.


“Tiểu Uyển... Dượng con nói đúng, con vẫn còn là trẻ con...”


Đứa nhỏ này của bà... hiểu chuyện quá sớm... cũng trưởng thành quá sớm...


Văn Uyển im lặng một lúc, giọng có chút lạnh, “Nhưng dượng không coi con là trẻ con....”


Ít nhất lúc ở trên giường và lúc động dục, anh không coi cô là trẻ con.  


Kỳ nghỉ hè của Văn Uyển bị hủy hoại hoàn toàn vì vụ bắt cóc được lên kế hoạch từ lâu.


Liễu Nhứ giữ lời hứa, luôn ở nhà với Văn Uyển, gần như không rời Văn Uyển bước nào.


Văn Uyển không muốn gặp người nhà họ Văn, trốn một mình trong phòng, không ra khỏi cửa.


“Tiểu Uyển, dượng... của con tới."


“Không gặp!”


Văn Uyển nằm co ro trên sô pha chơi di động, không ngừng vung nắm đấm với hai người nhỏ trong ảnh, không hề ngẩng đầu lên.


Một người nhỏ có làn da đen, người kia vừa trắng vừa xấu, trên đỉnh đầu còn có một vòng tròn chữ nhỏ.


【Gã cặn bã Diệp Liệt Thanh, đồ khốn Văn Tuyết 】


“Tiểu Uyển... Con biết tính của dượng con rồi đấy....”


Liễu Nhứ nhìn người đàn ông không ngừng khoa tay múa chân bên cạnh, lông mày không hề giãn ra, hạ giọng nói, “Dượng đã gây ra chuyện gì!?”


Diệp Liệt Thanh đứng ở cửa, lấy một điếu thuốc đưa lên chóp mũi ngửi, “Lúc trước hứa dẫn nó đi chơi, kết quả trong cục có việc nên không đi được... Bởi vậy...”


Liễu Nhứ nhàn nhạt liếc nhìn người đàn ông phía sau Diệp Liệt Thanh, “Tính tình thối hoắc của nó là do dượng hay chiều... Với tính tình này, có lẽ bác sĩ tâm lý...”


Người đàn ông đẩy cặp kính trên sống mũi, nhẹ giọng nói: “Các cô gái 15-16 tuổi nóng nảy là chuyện bình thường... Đây là thời kỳ nổi loạn, cha mẹ nên kiên nhẫn hơn một chút, thật ra rất dễ nói chuyện với bọn trẻ....”


“Để anh ấy thử xem... Tiểu Uyển không thể như bây giờ...”


Liễu Nhứ không chờ Diệp Liệt Thanh nói xong, lại gõ cửa, “Tiểu Uyển...”


“Phiền muốn chết!”


Văn Uyển không kiên nhẫn đi mở cửa, vừa nhìn thấy Diệp Liệt Thanh, cô đóng sầm cửa lại.


Diệp Liệt Thanh lanh tay chặn cửa lại, “Tiểu Uyển....”


“Dượng muốn làm gì!?” Văn Uyển quay đầu qua một bên nói, “Cháu không muốn gặp dượng!”


Liễu Nhứ thấy thế, nháy mắt với bác sĩ tâm lý, bước tới kéo Diệp Liệt Thanh đi, “Để bác sĩ nói chuyện trước...”


Diệp Liệt Thanh cắn mạnh điếu thuốc chưa châm, “Con bé chết tiệt!!!”


Đầu tiên là giáo viên mỹ thuật Thạch Kỳ khó chơi, bây giờ là sinh viên quân sự xuất hiện từ đâu đó khi bị bắt cóc.


Một ngày không gặp đã gây ra bao nhiêu chuyện, sau này nếu anh không có thời gian quản, cô sẽ làm trời làm đất không kiêng nể.


Bác sĩ tâm lý ngồi trên lầu bao lâu, Diệp Liệt Thanh đứng ngồi không yên ở dưới lầu bấy lâu.


Đi tới đi lui khiến Liễu Nhứ có chút phiền.


Thấy vậy, Liễu Nhứ lại nghĩ đến chuyện Văn Uyển không thân với bà, trong lòng hơi ganh tị, “Ai không biết sẽ tưởng Văn Uyển là con gái của dượng!”


Sự chú ý của Diệp Liệt Thanh dồn hết lên lầu, chỉ nghe được nửa câu nói của Liễu Nhứ đã buột miệng thốt ra: “Tại sao nó không phải là... con gái của ông đây được!”


Phút cuối cùng, phanh lại kịp thời và bẻ lái.


Vừa dứt lời, Diệp Liệt Thanh sợ hãi liếc nhìn Liễu Nhứ, thấy sắc mặt bà vẫn bình thường, anh mới yên tâm.


Mãi cho đến khi Văn Uyển đưa người xuống lầu, Diệp Liệt Thanh vội vàng chào hỏi, “Tiểu Uyển...”


Văn Uyển liếc anh rồi xoay người rời đi, Diệp Liệt Thanh vội vã lên lầu.


Bác sĩ tâm lý nhìn hai dượng cháu đang "tán tỉnh nhau", khóe miệng giật giật, trực tiếp làm lơ Diệp Liệt Thanh, đi xuống lầu.


Văn Uyển trở về phòng, không khóa cửa, để một khe hở cho Diệp Liệt Thanh.


Diệp Liệt Thanh lẻn vào cửa, dùng tay đè cô lên giường, “Tổ tông... Con bé tổ tông... Em muốn tôi làm gì nữa!?”


Văn Uyển nhìn gương mặt râu ria của Diệp Liệt Thanh gần trong gang tấc, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia ghét bỏ, “Dượng xấu quá!”


“Ông đây như bây giờ là vì ai!?”


Diệp Liệt Thanh vùi đầu thật sâu vào cổ Văn Uyển, trầm giọng nói: “Có tổ tông không bớt lo như em ở nhà, ông đây tổn thọ mấy chục năm!”


Đến bây giờ, Thạch Kỳ vẫn không chịu thừa nhận mình là kẻ chủ mưu đằng sau, chuỗi bằng chứng không thể khép lại, không ai có thể làm gì được anh ta, sau đó lại có chuyện xảy ra với Văn Uyển, hết chuyện này đến chuyện khác, chuyện nào cũng khiến anh lo lắng.


“Tổ tông, em muốn ông đây làm thế nào...”


Văn Uyển hờ hững nhìn trần nhà, “Em mệt... Muốn ngủ.”


Bàn tay Diệp Liệt Thanh đang ôm Văn Uyển cứng đờ, nghĩ đến chuyện Liễu Nhứ ở dưới lầu, anh hậm hực đứng dậy, “Hai ngày nữa tôi sẽ đến thăm em.”


Văn Uyển cuốn chăn mỏng, xoay người qua, “Không cần, dượng không tới thì em càng vui hơn.”


Diệp Liệt Thanh, em đã cho dượng một cơ hội, nhưng dượng đã không trân trọng.


Từ đầu tới cuối, dượng không biết mình sai ở đâu.


Diệp Liệt Thanh nhìn Văn Uyển bọc thành ve sầu ở trên giường, cổ họng cuộn lại, “Chút nữa tôi sẽ nói với mẹ em, vì sự an toàn của em, tôi sẽ dọn đến nhà em.”


Nghe vậy, Văn Uyển lập tức bật dậy khỏi giường, “Diệp Liệt Thanh, dượng mẹ nó có biết xấu hổ không!?”


“Xấu hổ? Ở trước mặt em, tôi làm gì còn mặt mũi!? Ai chẳng biết bây giờ ông đây bị Văn Uyển ăn sạch sẽ!”


Văn Uyển tức giận nhìn Diệp Liệt Thanh, giọng căm hận: “Diệp Liệt Thanh, dượng ép em!”


“Văn Uyển! Em có chút lương tâm đi, hiện giờ em đang ép ông đây!”


Diệp Liệt Thanh hạ giọng, thô bạo nói: “Em cho rằng tôi muốn dây dưa với Văn Tuyết hay sao!? Em tưởng tôi muốn đối mặt với kẻ điên đó à!? Chẳng lẽ em không biết đó là một kẻ điên! Nếu tôi ly hôn với cô ta ngay lúc này, em có tin cô ta sẽ đục thủng trời để tìm ra em không!!?”


Nghe vậy, Văn Uyển hừ lạnh, không nói gì.


Diệp Liệt Thanh bước tới kéo Văn Uyển vào lòng, “Ông đây biết em tức giận trong lòng, em muốn đánh hay muốn mắng cũng được... nhưng phải tránh xa kẻ điên đó, cô ta không phải là người...”


Sắc mặt Văn Uyển mờ mịt không rõ, lạnh mặt dán vào ngực Diệp Liệt Thanh, “Em mệt...”


“Ừ...” Diệp Liệt Thanh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Văn Uyển, “Chút nữa tôi đi mua đồ, tối nay muốn ăn gì?”


Văn Uyển không thèm mắng sự vô sỉ của Diệp Liệt Thanh, “Sao cũng được.”


Cả kỳ nghỉ hè, Diệp Liệt Thanh đều ở nhà Văn Uyển đảm đương việc nấu ăn, mỗi ngày về nhà nấu cơm đúng giờ, ngay cả bảo mẫu do Liễu Nhứ thuê cũng không khỏi để ý.


Văn Uyển gần đây càng ngày càng được voi đòi tiên, mỗi ngày tìm cách gây chuyện, “Cháu không ăn bí đao!”


“Mấy ngày nay cháu ăn nhiều đồ nướng, trên mặt bắt đầu nổi mụn... Canh bí đao thanh nhiệt, giảm nóng...”


Diệp Liệt Thanh vừa nói vừa phục vụ Văn Uyển, “Buổi tối đói bụng thì gọi điện thoại cho tôi, bớt ăn đồ nướng lại...”


“Người trẻ tuổi thích như vậy, dượng thì biết cái gì!”


Bảo mẫu thấy cảnh này, “Dượng của Tiểu Uyển thật sự rất thương Tiểu Uyển....”


Liễu Nhứ đã quen với cảnh này từ lâu, “Ai bảo vợ cậu ta không thể sinh con, đành ở nhà người khác làm cha.”


Nghe vậy, Văn Uyển nhướng mày, vẻ mặt ngây thơ: “Mẹ, lần trước mẹ nói hình như cô của con có tin vui...”


“Tại bác Cả của con gây ra chuyện tốt đó.”


Liễu Nhứ nghĩ đến thủ đoạn giết người xẻo tim lặp đi lặp lại của Văn Quốc Đống, không khỏi cười lạnh, “Do cô của con không thông minh, nếu là người khác thì đã xé xác Văn Quốc Đống rồi.”


Diệp Liệt Thanh ngồi một bên ủ rũ không nói gì, nếu nói người hiện nay muốn xé xác Văn Quốc Đống, anh tuyệt đối là người đó.


Chỉ vì Văn Quốc Đống gây ra chuyện này hôm Tết, đến bây giờ anh vẫn còn ăn chay.


Văn Quốc Đống thì ngược lại, nghe lão Lý nói rằng mấy ngày nay Văn Quốc Đống thường đi câu cá ở chỗ con dâu tương lai làm việc.


Văn Uyển liếc nhìn sắc mặt không tốt của Diệp Liệt Thanh, “Ngày mai cháu muốn đi chơi với bạn cùng lớp, không về nhà ăn cơm.”


“Đi đâu? Ngày mai tôi cũng được nghỉ, sẽ đi cùng cháu.”


Lời còn chưa nói xong, Văn Uyển đã ném đũa, “Diệp Liệt Thanh! Cháu không phải là phạm nhân của dượng! Cháu đi đâu dượng cũng đi theo! Có phải sau này cháu có bồ, dượng cũng muốn ở bên cạnh nhìn không!? Bọn cháu đi xem phim và hẹn hò cũng phải chừa chỗ cho dượng hay sao!?!”


Diệp Liệt Thanh nghe Văn Uyển nói vậy, sắc mặt lập tức tối sầm.


Liễu Nhứ thấy thế, cúi đầu uống ngụm canh, không nói lời nào đối với mâu thuẫn mau đến mau đi của hai dượng cháu.


Văn Uyển tức giận quăng đũa, nổi giận đùng đùng đứng dậy, “Cháu chỉ có một mình! Đơn độc! Độc lập! Một mình!”


Sau khi Văn Uyển rời đi, Liễu Nhứ mới nhìn mắt sắc mặt nặng nề sắp chảy nước của Diệp Liệt Thanh, “Lúc trước nó có bốn năm đứa bạn trai vây quanh ở trong trường... Bây giờ chẳng thấy chàng trai nào bên cạnh nó... Nếu là dượng, dượng có thấy thoải mái không?”


Diệp Liệt Thanh châm điếu thuốc hít một hơi, anh đương nhiên không thoải mái! Ai mẹ nó có thể chịu đựng được việc người phụ nữ của mình cắm sừng mình một cách trắng trợn như thế!


Chương 104  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin