Chương 91: Huấn luyện viên, anh nặng quá
Văn Uyển mặc áo ngủ của Hoa Nguyên, giơ tay ra đòi bế.
Hai cánh tay lạnh ngắt ở bên ngoài thật lâu mà Hoa Nguyên không có chút ‘thương hoa tiếc ngọc’.
Hoa Nguyên thấy thế, nhướng mày, lạnh lùng nói: “Vậy em tiếp tục nằm đi…”
Nói xong, không thèm nhìn Văn Uyển đang đòi bế, lập tức bước ra ngoài.
Văn Uyển tức giận rụt hai cánh tay lạnh ngắt lại, mới vừa ấm không bao lâu đã thấy Hoa Nguyên dọn bàn ghế vào, đặt ở đầu giường cô.
Hoa Nguyên dậy sớm nấu tô mì dương xuân, nghênh ngang ngồi ở đầu giường Văn Uyển vùi đầu ăn.
Vừa ăn, vừa không quên nói chuyện với Văn Uyển, “Nếu không muốn dậy thì nằm đó đi... Nghỉ ngơi nhiều vào.”
Văn Uyển ngửi thấy mùi mì dương xuân thơm lừng trong không khí từ xa, vô thức nuốt nước miếng, quay đầu đi, “Em không đói bụng, anh ở đây dụ dỗ em cũng vô ích.”
Rõ ràng tối hôm qua ăn đã ăn rất nhiều, tại sao đói nhanh như vậy.
“A...”
Hoa Nguyên không bị ảnh hưởng, lại cắn một miếng thịt thật lớn, mùi thịt lập tức ngập tràn căn phòng.
“Không đói bụng là được, tôi sợ để em đói ở đây, mai mốt bác Cả của em sẽ tính sổ với tôi.”
Văn Uyển lại chui đầu vô chăn, nhưng giọng nói của Hoa Nguyên không ngừng từ bên ngoài truyền vào.
Mật khẩu của năm chương sau: Tìm chữ được in nghiêng trong hai chương trước, viết liền nhau, không dấu, không viết hoa
Hoa Nguyên nhìn cái chỗ phồng lên trên giường giống như con sâu bướm, không khỏi giơ tay ấn chỗ đó, “Thật sự không ra ngoài à? Tôi vừa mua hai vé xem phim, bây giờ trả lại nhé?”
Nghe vậy, Văn Uyển đột nhiên nhấc chăn lên, bàn tay đang định tiếp tục ấn chỗ phình trên giường của Hoa Nguyên không rụt lại kịp, ấn thẳng lên ngực Văn Uyển.
Trong lúc nhất thời, Hoa Nguyên vội vàng rụt tay lại như bị điện giật.
Văn Uyển không mặc áo ngực, bàn tay Hoa Nguyên đè mạnh lên vú cô, Văn Uyển che ngực, “Huấn luyện viên! Anh chơi lưu manh!”
Mặt Hoa Nguyên ửng đỏ, để tay ra sau lưng, mất tự nhiên gãi hai cái trong không khí, nhẹ giọng nói: “Tôi không cố ý....”
“???” Văn Uyển nghe vậy, chui ra khỏi chăn, nghiêng người về phía Hoa Nguyên, “Hóa ra huấn luyện viên muốn cố ý sờ à?”
Hoa Nguyên không dám nhìn Văn Uyển, duỗi bàn tay to xách Văn Uyển ra khỏi chăn, “Nếu đã dậy rồi thì đi rửa mặt, ăn sáng.”
“Em không dậy nổi……”
Biết mình bị lừa, Văn Uyển cuốn chăn định nằm xuống lại, ai ngờ tay Hoa Nguyên mạnh hơn cô, cố gắng hồi lâu cũng không thể thoát khỏi tay anh.
Hoa Nguyên nắm cổ áo Văn Uyển bằng một tay, để tùy ý Văn Uyển cào cấu và đá lung tung, không hề nhúc nhích, “Chuyện cỏn con… chẳng lẽ không chỉnh đốn được…”
Lời còn chưa dứt, Văn Uyển quýnh lên, cả tay lẫn chân cùng quấn quanh eo Hoa Nguyên, hai chân vòng qua eo Hoa Nguyên hướng về phía giường.
Hoa Nguyên không ngờ Văn Uyển sẽ dùng chiêu này, mất thăng bằng, trực tiếp đè Văn Uyển xuống giường.
“Ối....”
Văn Uyển đột ngột ngẩng đầu, vừa vặn chạm vào môi Hoa Nguyên, bốn mắt nhất thời nhìn nhau, không khí cứng đờ vài giây.
Hoa Nguyên đè trên người Văn Uyển định đứng dậy, đôi môi ấm áp của Văn Uyển bất ngờ áp vào sau vài giây nhìn nhau.
Hoa Nguyên rõ ràng cảm nhận được sự mềm mại ở ngực Văn Uyển, thân thể dần dần nóng lên, vội vàng nhìn chỗ khác, “Tiểu Uyển, buông tôi ra...”
Văn Uyển bị Hoa Nguyên đè xuống thật mạnh, lục phủ ngũ tạng xuýt nữa lòi ra, nghe thấy sự khàn khàn trong giọng nói của Hoa Nguyên, nhỏ giọng phàn nàn: “Huấn luyện viên... Anh nặng quá... Ăn cái gì mà mập vậy…”
Nghe thế, sắc mặt Hoa Nguyên trở nên khó coi, “Tôi…! Mập?”
Văn Uyển không nghe thấy sự bất mãn trong lời nói của người đàn ông, thành thật gật đầu, “Ừm… Một chút…”
Dù sao trước kia cô đã dùng chiêu này nhiều lần ở trên giường với Diệp Liệt Thanh, không thấy Diệp Liệt Thanh áp chế cô gì cả.
Hoa Nguyên trầm mặc một lát, đứng dậy khỏi người Văn Uyển, “Rời giường… Xuống lầu chạy bộ cùng với tôi để giảm cân…”
Hai chữ “giảm cân” được nhấn mạnh rất rõ, khiến Văn Uyển toát mồ hôi lạnh khắp người.
“Huấn luyện viên, tối hôm qua anh nói em không mập, em không cần giảm… hơ…”
Hoa Nguyên cau mày lạnh lùng, ánh mắt lướt qua, Văn Uyển không khỏi nhớ tới mấy tháng trước bị Hoa Nguyên huấn luyện quân sự, rùng mình đứng dậy.
Văn Uyển bị Hoa Nguyên hành hạ từ sáng sớm, muốn dựa vào làm nũng và sự đáng yêu để thoát khỏi luyện tập, nhưng Hoa Nguyên luôn lạnh mặt, không bị ảnh hưởng.
Lúc này cô mới đột nhiên nhớ tới cái tốt của Diệp Liệt Thanh.
Hoa Nguyên dẫn Văn Uyển tập luyện hơn nửa tiếng đồng hồ, Văn Uyển được Diệp Liệt Thanh cưng chiều nên tính xấu lộ ra, ngồi bệt xuống đất, nói gì cũng không chịu tiếp tục.
“Đứng dậy…”
“Mệt quá…”
Văn Uyển phụng phịu, hơi thở không đều.
Hoa Nguyên nhìn cảnh này, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không có chút thương tiếc, “Nếu em không rèn luyện thân thể, sau này gặp nguy hiểm thì làm sao có thể tự bảo vệ mình?”
Văn Uyển mím môi, buột miệng nói không hề suy nghĩ “Sẽ không…… Em có dượng…”
Nghe vậy, Hoa Nguyên càng nhíu mày chặt hơn, “Người lớn chỉ bảo vệ được cho em nhất thời, không thể bảo vệ cả đời, dượng em không thể ở bên cạnh em 24 giờ mỗi ngày…”
Văn Uyển xoa bóp bắp chân đau nhức của mình, nói thầm trong lòng: Dượng ước gì có thể canh chừng em mỗi ngày.
Nếu không phải do dượng quá phiền, nhìn chằm chằm cô từng ngày giống như phạm nhân, cô sẽ không đến mức……
Nghĩ vậy, sắc mặt Văn Uyển thay đổi, trầm ngâm suy nghĩ.