Chương 18: Ông già này chuyển cho cậu nhiều tiền vậy!?
Diệp Liệt Thanh lái xe hơn 100 km/h ở trong thành phố, chạy đến nhà Văn Uyển trong thời gian ngắn nhất, “Xuống xe!”
Nghe giọng nói cực kỳ kiên nhẫn của người đàn ông, Văn Uyển chậm rãi cất di động, liếc nhìn hàng xóm đang chạy bộ buổi sáng trong khu biệt thự, “Dượng... Sự tàn nhẫn của dượng sẽ làm tổn thương trái tim nhỏ bé và mong manh của cháu...”
“Xuống nhanh đi... Đừng lề mề!”
Văn Uyển mím môi tỏ vẻ như muốn khóc, nhưng vẫn bất động nhìn Diệp Liệt Thanh.
Diệp Liệt Thanh đập mạnh lên vô lăng, xuống xe, mở cửa xe cho Văn Uyển, cung kính nói: “Cô bé tổ tông của nhà họ Văn, xin mời cô nhấc đôi chân cao quý, chúng ta xuống xe nhé...”
Nghe vậy, Văn Uyển mới thu hồi vẻ tủi thân trên mặt, nhướng mày, đưa tay về phía Diệp Liệt Thanh ở ngoài xe, “Thế này mới đúng...”
Diệp Liệt Thanh nắm tay Văn Uyển, muốn kéo cô xuống.
Ai ngờ, Văn Uyển đột ngột ngẩng đầu lên theo lực của người đàn ông, đôi môi mỏng trực tiếp hôn lên môi Diệp Liệt Thanh.
Nhân dịp người đàn ông chưa phản ứng kịp, cái lưỡi ướt át liếm môi người đàn ông, nhẹ giọng nói: “Nụ hôn tạm biệt, dượng phải nghĩ về cháu đó...”
Không thể nhịn được nữa, Diệp Liệt Thanh kéo cô ra khỏi xe, không thèm nhìn Văn Uyển, vội vàng xoay người lên xe.
Văn Uyển vẫy tay với chiếc xe đang chạy trối chết của Diệp Liệt Thanh, hét to: “Dượng... Nhất định phải nghĩ về cháu nhé!!!”
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh đạp ga càng mạnh hơn.
Văn Uyển vẫn đứng tại chỗ nhìn theo cho đến khi xe của Diệp Liệt Thanh biến mất, sau đó mới cà lơ phất phơ đi vào nhà.
Vừa mở cửa, vừa gửi tin nhắn thoại WeChat cho Diệp Liệt Thanh, “Ôi... Dượng mới đi vài phút mà nhớ dượng quá...”
Một lát sau, không thấy Diệp Liệt Thanh trả lời, cô lại gửi một loạt tin nhắn thoại khác.
Đúng như dự đoán, cô nhận được một chuỗi dấu chấm than màu đỏ.
“Chậc...” Văn Uyển nhìn dấu chấm than màu đỏ trên di động, nhẹ nhàng chậc lưỡi, trên mặt hiện lên một tia giễu cợt, “Không phải là người tốt, còn vờ vịt làm chính nhân quân tử.”
Nói xong, cô ném điện thoại di động qua một bên, hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện Diệp Liệt Thanh đã kéo mình vào danh sách đen.
Mãi cho đến khi khai giảng năm đầu trung học phổ thông, Diệp Liệt Thanh mới dám chuyển biệt danh ‘cô bé tổ tông’ ra khỏi danh sách đen WeChat, chuyển một số tiền qua.
【Cầm tiền rồi ngừng đi, đừng làm gì nữa!】
*
Đầu năm nhất trung học phổ thông có bảy ngày học quân sự, mỗi ngày dãi nắng dầm mưa, Văn Uyển đang dựa vào một thân cây để tận hưởng bóng mát.
“Uyển Uyển, a a a a... Cậu nhìn kìa, tư thế uống nước của huấn luyện viên đẹp trai quá!”
Văn Uyển ngước mắt liếc nhìn bên kia, không có hứng thú, quay mặt đi, nhẹ giọng nói: “Cũng thường...”
“A... Uyển Uyển, sau cậu còn trẻ mà đã bị mù rồi!?”
“Đúng đó, cậu nhìn huấn luyện viên của lớp khác kìa, người nào cũng đen thui và thô kệch, chỉ có huấn luyện viên Hoa của chúng ta là người duy nhất thuần khiết, vừa trắng vừa dịu dàng, hu hu hu... Tại sao lại có quân nhân trắng trẻo như vậy...”
Nghe vậy, Văn Uyển trợn mắt, “Sao cậu không đi hỏi xem anh ấy dùng kem chống nắng hiệu gì!?”
“Ơ... Tớ không dám...”
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, túi của Văn Uyển rung lên, mở ra thì thấy thông tin chuyển khoản của Diệp Liệt Thanh.
Sau khi thản nhiên nhìn con số, Văn Uyển đang định gửi tin nhắn lại cho Diệp Liệt Thanh.
Cô bạn bên cạnh đột nhiên chồm tới, nhìn di động của Văn Uyển rồi hét lên: “Văn Uyển! Cậu thật quá đáng! Đi học quân sự mà dám mang theo di động!”
Cô bạn đó vừa nói, vừa nhìn chằm chằm màn hình di động của Văn Uyển, “Quào!! Ông già Diệp!? Ông già này chuyển cho cậu nhiều tiền vậy!?”
trichtinhlau.com/