Chương 48: Muốn em hay là đi tìm bác Cả của em
“Dượng sẽ thích!”
Vẻ mặt u ám của Diệp Liệt Thanh dần dần biến mất, ôm Văn Uyển, châm một điếu thuốc, “Phụ nữ nhà họ Văn tính toán hơn thua, ông đây phải ăn hết khổ cực...”
Nghe vậy, Văn Uyển nằm tựa cằm lên ngực Diệp Liệt Thanh, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, “Em để dượng chịu khổ chỗ nào? Chẳng lẽ vừa rồi dượng không đủ sướng?”
“À... Nếu chê không đủ thì có thể thêm lần nữa...”
Diệp Liệt Thanh thổi ra vòng khói, thấy cô nói với vẻ mặt chân thành, gậy thịt chưa mềm lại đẩy vào hoa huyệt cô gái hai cái.
“Em ở đâu nghiện nặng vậy?”
Bàn tay nhỏ bé của Văn Uyển nhéo cơ bắp săn chắc trên ngực người đàn ông, “Em muốn dượng vui vẻ... Dượng... Dượng không vui...”
“Dù ở trong nhà hay là ở bên ngoài, dượng đều không phải là dượng mà Uyển Uyển nhìn thấy...”
Nghe vậy, bàn tay đang cầm điếu thuốc của Diệp Liệt Thanh cứng đờ, một lát sau cười nhạt, “Nhóc con, còn nhỏ mà giả vờ sâu sắc cái gì! Làm bài tập về nhà xong chưa?”
“Ối!” Văn Uyển đột ngột bật dậy, “Em quên còn phải làm bài tập!”
Văn Uyển ngồi thẳng dậy trên gậy thịt khổng lồ, khiến Diệp Liệt Thanh không tự chủ được rên rỉ, “Hừ... Con bé chết tiệt, em chậm một chút!”
“Ơ... Sâu quá... Không phải chứ, bắn ra lâu rồi mà sao dượng... vẫn còn cứng...”
“......”
Diệp Liệt Thanh ôm eo Văn Uyển, định ấn cô lên giường để "tự trải nghiệm" và "giáo dục".
Ai ngờ, mới vừa đè cô xuống, di động đã vang lên.
Văn Uyển thấy thế, giơ tay ôm cổ Diệp Liệt Thanh, hai chân quấn quanh eo Diệp Liệt Thanh, “Ừm…… Dượng chọn đi…… Muốn em hay là đi tìm bác Cả của em……”
Tiếng chuông di động không ngừng reng, hai chân Văn Uyển quấn quanh eo Diệp Liệt Thanh không có ý định thả lỏng, còn cố ý dùng hoa huyệt kẹp cây gậy khủng của người đàn ông.
“Ưm…… Dượng…… Muốn quá à… Huyệt của Uyển Uyển ngứa quá chừng…”
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh cười lạnh, một tay ôm Văn Uyển đứng dậy rời khỏi giường.
Văn Uyển chưa phản ứng kịp, Diệp Liệt Thanh đã rút gậy thịt ra, một tay thắt nịt rồi nhét quần lót của Văn Uyển ở trên giường vào túi quần.
“Cô gái nhỏ! Dượng sẽ dạy em…… Chỉ có trẻ con mới lựa chọn, người lớn muốn tất cả!”
Nói xong, Diệp Liệt Thanh ôm Văn Uyển bước ra.
“Dượng……”
Văn Uyển còn chưa phục hồi sau lời nói của Diệp Liệt Thanh, người đàn ông đã đi thẳng qua phòng Văn Uyển.
Ở trong phòng chọn ngẫu nhiên một bộ quần áo thay cho Văn Uyển, nhưng không cho Văn Uyển mặc quần lót, vẫn bế cô xuống lầu.
“Dượng!!”
Dưới cái váy ngắn của Văn Uyển không có gì cả, theo bước chân của Diệp Liệt Thanh, một cơn gió lạnh thổi phía dưới.
Bàn tay to của Diệp Liệt Thanh ôm mông Văn Uyển nhéo mạnh, “Do em muốn ông đây chọn…”
“A…… Dượng……” Văn Uyển ôm chặt Diệp Liệt Thanh, cơ thể nhỏ xinh vùi vào ngực người đàn ông, cảm giác có cái gì đó tràn ra từ hoa huyệt, “Tinh dịch sắp chảy xuống……”
Diệp Liệt Thanh đang bước xuống cầu thang chợt dừng lại, Văn Uyển vùi đầu lên vai Diệp Liệt Thanh, không ngừng siết chặt hoa huyệt, nhưng vừa rồi Diệp Liệt Thanh bắn quá sâu, tinh dịch chưa chảy ra, trải qua một trận xóc nảy đã chảy xuống.
Thím Ba nhìn Diệp Liệt Thanh đang đứng bất động trên cầu thang với vẻ mặt kỳ quái, không khỏi lên tiếng hỏi: “Liệt Thanh, Tiểu Uyển, sắp đến giờ ăn rồi, hai người…… định đi đâu!?”
Ánh mắt của mọi người ngồi dưới lầu đều đổ dồn vào hai dượng cháu ở trên lầu.
“Dượng……”
Sau khi cảm nhận được ánh mắt của mọi người dưới lầu, Văn Uyển căng thẳng muốn chết, đè giọng thúc giục Diệp Liệt Thanh, “Không được nữa rồi…… Ô…… Dượng, muốn”
Sắc mặt Diệp Liệt Thanh không hề thay đổi, nhìn Liễu Nhứ đang ngồi uống trà dưới lầu, không thèm nhìn anh.
“Tiểu Uyển vẫn có chút khó chịu, tôi dẫn nó đi bệnh viện xem thử……”
“Vừa rồi không phải……”
Thím Hai đang định lên tiếng, thấy Liễu Nhứ không nói gì, giọng cũng yếu hẳn.
“Đi sớm về sớm……”
“Ừm.”
Diệp Liệt Thanh gật đầu với mọi người, đi nhanh xuống lầu, vòng qua mọi người rồi đi thẳng ra cửa.
Sau khi hai người rời đi, những người im lặng trong phòng khách nhìn vẻ mặt thờ ơ của Liễu Nhứ.
Thím Ba do dự một lúc mới hỏi: “Có phải mối quan hệ giữa hai dượng cháu quá gần hay không……”
Liễu Nhứ uống một ngụm trà, không đồng ý, “Văn Uyển không có cha từ nhỏ, Diệp Liệt Thanh nhìn nó lớn lên……”
Thím Ba nghẹn, “Cũng đúng……”
“Hiếm khi Liệt Thanh cãi nhau với Văn Tuyết xong, còn nghĩ đến Tiểu Uyển……”
“…………”
*
Diệp Liệt Thanh đặt Văn Uyển vào xe, nhìn thấy cô vén váy lên, giữa hai chân tràn ngập tinh dịch màu trắng đục.
“Diệp Liệt Thanh! Ông già lưu manh!!!”
Văn Uyển quẹt tinh dịch chảy trên đùi lên quần Diệp Liệt Thanh, “Đồ của mình thì lấy đi……”
Diệp Liệt Thanh nhìn chằm chằm vào hoa huyệt hơi sưng đỏ của Văn Uyển, ánh mắt tối sầm, “Chút nữa đến nơi thì ở trong xe chờ tôi, đừng chạy lung tung……”
Văn Uyển cúi đầu xoa phía dưới, không để ý tới Diệp Liệt Thanh.
“Có nghe thấy không……”
“Em không điếc! Dượng đã chịch em mấy lần, còn coi em là con nít à!?”
Văn Uyển liếc Diệp Liệt Thanh, trầm giọng nói: “Bây giờ em là phụ nữ thực sự rồi! Không phải là cháu gái của dượng!”
“………………”
“Diệp Liệt Thanh, dượng có nghe thấy không!?”!
Diệp Liệt Thanh lái xe, nhìn Văn Uyển đang nổi giận, “Ừ, em là người phụ nữ biết dùng huyệt kẹp cây gậy của ông đây! Hay là người phụ nữ muốn tìm năm sáu ông chồng!”
“Biết vậy là tốt đó……”
“Con bé chết tiệt!”
“Diệp Liệt Thanh!!”
“Được rồi, được rồi…… Lỗi của tôi……”
Diệp Liệt Thanh ném tàn thuốc, nhìn Văn Uyển, “Đại tiểu thư nhà họ Văn, tổ tông bé nhỏ của nhà họ Văn…… Chút nữa nhớ kẹp chân lại!”
Văn Uyển trừng mắt nhìn anh, “Trả quần lót cho em, em……”
Diệp Liệt Thanh cười lạnh, “Sáng mai đi học mới nói chuyện này.”
Văn Uyển không khỏi mở to hai mắt khi nghe ý đồ trong lời nói của Diệp Liệt Thanh, “Dượng muốn em ở truồng cả đêm!?”
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh động đậy cơ thể, cái lều nhỏ dưới háng vẫn chưa xẹp xuống.
“Ông đây đã cứng rồi, em ở truồng thì có sao đâu!? Em đâu có cho người khác nhìn!?”
“Cầm thú thúi hoắc!”
“Đồ lẳng lơ!”
“Ông già lưu manh!”
“Đồ lẳng lơ!”
Diệp Liệt Thanh không mồm mép bằng Văn Uyển, nói tới nói lui chỉ một câu, Văn Uyển tức đến mức vừa cào vừa gặm Diệp Liệt Thanh.
Mãi cho đến Cục Công An Thành Phố mới dừng lại.
Lúc xuống xe, Diệp Liệt Thanh sờ dấu cắn trên cổ, nhe răng, “Răng của đồ lẳng lơ khá tốt.”
Trong sảnh tiếp tân của Cục Công An Thành Phố, một cặp vợ chồng trung niên đang khóc lóc, la lối, lăn lộn không dừng.
“Thật là mất lương tâm! Con gái của tôi…… Con chết oan ức quá…”
“Ông trời không có mắt…… Con gái của tôi…… Trời ơi…… Đưa tôi đi luôn đi!”
Người phụ nữ trung niên nằm liệt dưới đất la hét ầm ĩ, nhưng trong mắt không hề có một giọt nước mắt nào cả.
Người đàn ông trung niên ở bên cạnh nhìn quanh quẩn khắp nơi, sợ bỏ sót cái gì đó.
“Con gái ngoan của tôi…… Con có biết con thay thế người khác không……”
Diệp Liệt Thanh nghe đến đây, đá vào cái ghế trong sảnh tiếp tân, âm thanh ma sát chói tai khiến hai người giật mình.
“Anh…… Anh làm gì đó!?”