KHAO KHÁT
Chương 81  

Chương 81: Dượng, lạnh

Văn Uyển chơi điên cuồng ở bên ngoài cả buổi chiều, lúc chạng vạng cô đã “thành công” khiến bản thân phát sốt.


“Dượng, cổ họng ngứa… Hu hu… Khó chịu quá…”


Diệp Liệt Thanh nhìn tuyết bên ngoài, “Lúc này bác sĩ không lên núi được, chúng ta cũng không thể ra ngoài…”


Văn Uyển ôm Diệp Liệt Thanh bằng cả hai tay, không ngừng lẩm bẩm: “Lạnh, lạnh… Dượng… Lạnh…”


Diệp Liệt Thanh vừa ôm Văn Uyển nóng bừng toàn thân, vừa đắp khăn hạ nhiệt độ cho Văn Uyển, “Giờ hết chê ông đây là bà mẹ già rồi chứ gì!?”


“Ngày nào không hành hạ ông đây là em khó chịu cả người… Hiện tại hay rồi…”


“Ông đây đã gây ra tội lỗi gì ở kiếp trước mà dính vào tổ tông như em!”


“Dượng… Lạnh quá… Ôm một cái đi…” Văn Uyển xé áo của Diệp Liệt Thanh không ngừng chui vào ngực anh, “Không cần áo… Muốn ôm… ôm… dượng…”


Áo ngủ của Diệp Liệt Thanh lỏng lẻo, bị Văn Uyển xé dễ dàng, Văn Uyển không ngừng cọ mặt lung tung lên người Diệp Liệt Thanh, khiến ngọn lửa tà ác trong lòng Diệp Liệt Thanh bùng lên.


“Văn… Uyển…”


“Dượng…” Văn Uyển cởi quần áo của mình, trần truồng áp vào người Diệp Liệt Thanh, “Dượng ấm quá… Ừm…”


Diệp Liệt Thanh chịu đựng, rồi lại chịu đựng, nhưng Văn Uyển không thành thật, hai tay sờ lung tung trên người anh, “Sờ nữa… thì đừng trách ông đây…”


Nghe vậy, Văn Uyển òa khóc, “Hu hu hu… Dượng hung dữ với em… Dượng hung dữ với em……”


Cô gái trần truồng khóc nức nở trong lòng Diệp Liệt Thanh, nước mắt nước mũi tèm nhem, trông cực kỳ đáng thương.


Diệp Liệt Thanh nghiến răng, kéo cô vào lòng, đắp chăn, “Ông đây nợ em…”


Suốt đêm, Văn Uyển không lạnh thì nóng, cứ ầm ĩ cho đến sáng hôm sau mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.


Diệp Liệt Thanh trông chừng Văn Uyển cả đêm, râu ra lún phún trên mặt, nhìn thấy người trong vòng tay cuối cùng đã thành thật, anh sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Uyển, thấp giọng nói: “Giày vò người ta như vậy, ai có thể chịu đựng được ngoài ông đây?”


Khi Văn Uyển tỉnh lại, toàn thân đau nhức và mỏi mệt, Diệp Liệt Thanh không ở bên cạnh, cô khập khiễng đi xuống cầu thang, nghe thấy tiếng động ở dưới lầu truyền đến.


Mấy người đàn ông trong phòng khách thấy Văn Uyển từ trên lầu xuống, nhìn thấy dấu vết xanh tím trên cổ cô gái, bọn họ trực tiếp ngã tại chỗ.


Văn Uyển nhìn mấy người đó, quấn áo ngủ lại, bất mãn nói: “Có chuyện gì? Không quen hay sao!?”


Lúc này mấy người đàn ông mới phục hồi tinh thần, nhưng sự khiếp sợ trong mắt không hề giảm bớt, một người thậm chí hướng về phía phòng bếp lớn tiếng mắng: “Sếp! Anh quả thật không bằng cầm thú! Mắng anh là cầm thú chẳng khác nào sỉ nhục cầm thú!!”


Nghe vậy, Văn Uyển lấy trái táo ở trên bàn trà, cắn hai miếng, “Ừm… Tôi cũng nghĩ vậy…”


Cô không hề hoảng hốt khi những người này xuất hiện trong phòng khách, và nhìn thấu mối quan hệ giữa cô và Diệp Liệt Thanh.


Suy cho cùng… Cô chưa từng muốn giấu diếm ai…


Ngay cả ở nhà họ Văn, cô cũng công khai “tán tỉnh” Diệp Liệt Thanh, huống chi là ở bên ngoài…


Từ lúc cô có ý tưởng đó, cô đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với trường hợp này.


Tuy nhiên… Hiện giờ không biết ý Diệp Liệt Thanh ra sao.


Trước kia anh đều che giấu, lén lút… mập mờ… Hôm nay không biết phát cuồng vì điều gì…


Diệp Liệt Thanh bưng đồ ăn từ trong phòng bếp ra, làm như không thấy ánh mắt căm giận và chỉ trích của mọi người, “Ăn xong rồi ăn trái cây, không ăn cơm à? Đi rửa tay đi… Tới ăn cơm…”


“Tại sao trước đây không phát hiện sếp mặt dày như vậy nhỉ?”


“Đâu phải chỉ là mặt dày?! Chẳng lẽ không to gan?”


Không nói đến chuyện ngoại tình … Đối tượng ngoại tình còn là cháu gái ruột của vợ mình nữa…


Trước tiên không đề cập đến chuyện anh rể làm việc ở văn phòng thành phố… mà hãy nói về nữ bá vương ở nhà… Nếu vấn đề này truyền ra ngoài.


Người này còn muốn sống không…


Văn Uyển nhìn vẻ lo lắng trên mặt mọi người cho tương lai của Diệp Liệt Thanh, cô buồn bã đến bên cạnh Diệp Liệt Thanh, lo lắng nói: “Dượng… Bọn họ đã biết mối quan hệ của chúng ta, liệu có truyền ra ngoài không… Em sợ quá…”


Nghe vậy, mấy người đàn ông trưởng thành nhất thời khống chế biểu cảm trên mặt, khóe miệng giật mạnh.


Diệp Liệt Thanh lạnh lùng liếc nhìn mấy người đàn ông đang cứng đờ tay chân, “Bọn họ sẽ không…”


Chương 81  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin