KHAO KHÁT
Chương 155  

Chương 155: Chào dượng, cháu là Hoa Nguyên, bạn trai của Tiểu Uyển


“Dượng tưởng tôi không dám đánh dượng? Tôi ước gì có thể đánh chết hai vợ chồng dượng!”


Liễu Nhứ vừa nói vừa vung roi thật mạnh, đánh liên tục lên người cả hai.


Trong đại sảnh yên tĩnh một cách đáng sợ, ngoại trừ tiếng da tróc thịt bong, không còn âm thanh nào khác.


Không ai lên tiếng ngay lúc này, Văn Uyển biết đây là điều mà cô và Diệp Liệt Thanh nên chịu.


Suy cho cùng, cháu và dượng loạn luân bị lan truyền sẽ làm mọi người mất mặt.


Chỉ có Tô Bối, sau khi Liễu Nhứ đánh mệt, bưng ly trà tới.


“Đánh lâu như vậy cũng mỏi tay, uống ngụm trà rồi nghỉ ngơi một chút…”


“Nên chườm nóng cánh tay, nếu không vận động nặng thế này, ngày mai sẽ bị đau tay lắm…”


“Đã muộn rồi, anh Cả và chị dâu đi ngủ đi… Bọn chúng thích quỳ thì để cho bọn chúng quỳ…”


“Nó không cần kết hôn… Nhưng phải bỏ đứa bé!”


Hai mắt Liễu Nhứ đỏ hoe trừng mắt nhìn Diệp Liệt Thanh giọng căm hận, “Con gái của tôi chịu khổ, một ngày nào đó hai vợ chồng dượng sẽ bị quả báo!”


“Có… Có thai?” Tô Bối khiếp sợ nhìn hai người đang quỳ dưới đất, nhất thời hơi sững người.


Văn Uyển vùi đầu vào lòng Diệp Liệt Thanh, ngửi mùi máu nồng nặc trên người anh, nước mắt thấm ướt áo Diệp Liệt Thanh.


Diệp Liệt Thanh trầm mặc một lát, sờ đầu Văn Uyển, “Không sao đâu…”


Văn Uyển mở mắt ra, không nhìn Diệp Liệt Thanh.


‘Trò hề’ hay có thể nói là ‘sự phản kháng’ đêm khuya cuối cùng kết thúc với sự thỏa hiệp của Liễu Nhứ.


Liễu Nhứ thẫn thờ được thím Hai đỡ lên lầu, Văn Quốc Đống dẫn Diệp Liệt Thanh vào phòng làm việc.


Trong đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại Tô Bối và Văn Uyển đang thấp giọng nức nở.


Văn Uyển khóc xong, lau nước mắt, cô không biết vì sao nước mắt không ngừng rơi xuống, nhìn người phụ nữ trước mặt, không nhịn được hỏi: “Chị dâu, chị nghĩ… có phải dượng đã biết rồi không?”


Biết cô lợi dụng anh, gài bẫy anh từ đầu tới cuối, đồng thời cũng biết cô chưa từng thật lòng, chỉ lợi dụng anh.


Tô Bối trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng mới nói: “Bé ngốc… Khi em hỏi vấn đề này, em đã thua…”


Văn Uyển không hiểu ý Tô Bối, lau nước mắt rồi về phòng tắm rửa.


Nằm trên giường, nhớ lại từng chi tiết trong quá khứ cùng Diệp Liệt Thanh, cuối cùng cơn buồn ngủ vẫn chiến thắng lý trí.


“Biết thì biết đi, cùng lắm thì chia tay.”


Dù sao mấy năm nay Diệp Liệt Thanh cũng không lỗ, anh tức giận cũng vô dụng, cô không muốn cuộc sống của mình bị người khác khống chế, cho dù người đó là mẹ cô, hoặc là Diệp Liệt Thanh…


Sau đêm đó, Văn Uyển không biết Diệp Liệt Thanh đã làm gì, chỉ biết từ đó trở đi, mẹ cô dường như không bài xích mối quan hệ giữa Diệp Liệt Thanh và cô như trước, chẳng qua cũng không có sắc mặt tốt với Diệp Liệt Thanh.


Diệp Liệt Thanh cũng dần dần làm càn ở nhà họ Văn, thậm chí không còn lén lút mỗi khi ra vào phòng cô.


Nhưng không đợi cô thở phào nhẹ nhõm, sau gần một năm không xuất hiện kể từ ngày khai giảng, Hoa Nguyên cầm bó hoa đứng trước mặt cô trong bộ quân phục.


“Tiểu Uyển…”


Văn Uyển nhìn xung quanh một lượt, không nhận hoa của Hoa Nguyên, “Huấn luyện viên…”


“Đã lâu không gặp, không ôm anh à?”


Hoa Nguyên không thèm để ý đến sự lạnh nhạt của Văn Uyển, chỉ nói: “Triệu Vũ đã nói cho anh biết chuyện bạn cùng lớp thời trung học phổ thông của em, cậu ta…”


“Tiểu Uyển…”


Hoa Nguyên còn chưa nói xong, giọng Diệp Liệt Thanh đã truyền tới từ phía sau.


Khuôn mặt Văn Uyển tái nhợt, trơ mắt nhìn Diệp Liệt Thanh bình tĩnh đi tới.


“Dượng…”


Khác với sự bất an của Văn Uyển, Hoa Nguyên nhìn người đàn ông phía sau, thoải mái chào, “Chào dượng, cháu là Hoa Nguyên, bạn trai của Văn Uyển…”


Diệp Liệt Thanh không thèm nhìn Hoa Nguyên, nắm tay Văn Uyển rời đi.


Hoa Nguyên không bỏ cuộc, nói với bóng lưng của hai người: “Tiểu Uyển, dì nói, dì cho anh một cơ hội, anh sẽ không bỏ cuộc.”


Nghe vậy, Văn Uyển nhìn gương mặt vô cảm của Diệp Liệt Thanh, quả nhiên cô biết mẹ cô sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện của cô và Diệp Liệt Thanh.


Hóa ra bà đã đặt cược toàn bộ vào Hoa Nguyên, cũng đúng thôi… Hoa Nguyên là người đàn ông duy nhất mà cô từng để tâm đến.


Suy cho cùng, ngoại trừ lợi dụng cô lúc ban đầu, Hoa Nguyên quả thật là một người đàn ông có đầu óc, điều quan trọng là anh trẻ hơn Diệp Liệt Thanh, tuy rằng không có địa vị hiện tại như Diệp Liệt Thanh, nhưng không ai biết được tương lai ra sao.


Văn Uyển biết ánh mắt nhìn người của mẹ luôn tàn nhẫn, nhưng cô không thể không ngưỡng mộ bà.


Nhưng mà Hoa Nguyên… cô không chịu nổi…


Trên đường đi, Diệp Liệt Thanh không nói lời nào, bầu không khí trong xe im lặng đến rợn người.


Ngay khi Văn Uyển định tìm sự giúp đỡ từ bên ngoài, Diệp Liệt Thanh lái xe trở lại căn hộ nơi hai người từng sống trước đây.


Đã hơn nửa năm cô không về căn hộ này, nhưng mọi thứ vẫn như trước.


Sau khi bước vào nhà, Diệp Liệt Thanh lập tức đi ra ban công, Văn Uyển không dám nói gì, ngồi trên sô pha, nhìn tàn thuốc dưới chân Diệp Liệt Thanh càng ngày càng nhiều.


Lúc này, nếu cô còn không hiểu thì coi như cô đã sống uổng phí mười chín năm.


Lẽ ra cô phải biết từ lâu, lúc Hoa Nguyên tới tham gia lễ trưởng thành của cô năm ngoái, tuy rằng Diệp Liệt Thanh và Hoa Nguyên không tiếp xúc với nhau do bị cô và Triệu Vũ cắt ngang.


Nhưng hiện tại ngẫm lại, sự kiểm soát gần như bệnh hoạn của Diệp Liệt Thanh đối với cô sau buổi lễ trưởng thành đó, cùng với ánh mắt của Diệp Liệt Thanh và Hoa Nguyên lúc ấy, chắc chắn không phải là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.


Hơn nữa… Rất có thể hai người đều biết sự tồn tại của hai bên, chẳng qua không nói rõ ra mà thôi.


Ba năm trước


Trong nhà máy bỏ hoang đầy dầu mỡ, Hoa Nguyên đứng dậy với gương mặt bầm dập, khinh thường lau máu tràn ra từ khóe miệng, “Tôi biết vì sao ông tức giận như vậy…”


Có lẽ từ ‘ông’ đã đâm vào người đàn ông đối diện, người đàn ông giơ chân đá vào bụng dưới của Hoa Nguyên.


Hoa Nguyên bị ngã xuống đất, vẫn không có ý định đánh trả, nhìn người đàn ông đang tức giận trước mặt, khóe miệng nhếch lên, nói tiếp: “Tôi đáng bị đánh, tôi sẽ không nói gì, nhưng dù ông đánh chết tôi, tôi vẫn là người đàn ông của Tiểu Uyển…”


Lời còn chưa dứt, Diệp Liệt Thanh xách người đàn ông dưới đất lên, đấm vào mặt thật mạnh, “Tránh xa cô ấy! Nếu để tôi biết cậu chạm vào một ngón tay của cô ấy, tôi sẽ làm thịt cậu!”


“A… Dượng…”


Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh ghét bỏ ném Hoa Nguyên ra, châm chọc: “Tiểu Uyển còn nhỏ, nhất thời ham chơi, thứ này cũng muốn bước vào nhà họ Văn?”


“Tiểu Uyển có chơi với tôi hay không, trong lòng dượng biết rõ nhất phải không?”


Hoa Nguyên bị ném xuống đất cũng không giãy giụa, ngược lại thuận thế nằm trên mặt đất, “Chẳng lẽ đây không phải là điều ông tức giận nhất? Ông cảm thấy mình là người đàn ông đầu tiên của Tiểu Uyển, ông có thể tha thứ cho sự ngoại tình về tinh thần của cô ấy, nhưng ông… Á…”


Chưa kịp nói xong, Diệp Liệt Thanh lại đấm thật mạnh vào người Hoa Nguyên.


Mặc dù bị Diệp Liệt Thanh đánh bầm dập, nhưng Hoa Nguyên vẫn không ngừng nói, “Ông cũng biết, nếu bàn về tuổi tác, tôi trẻ hơn ông, nếu bàn về tình cảm, tôi sạch hơn ông… Ssss…”


“Tôi… chưa lập gia đình… Trải nghiệm về tình cảm trống rỗng, không có người yêu cũ, cũng không kết hôn… Thể xác và tinh thần cực kỳ sạch sẽ…”


“Còn dượng thì sao? Không nói đến chuyện Tiểu Uyển đã gọi ông là dượng mười mấy năm, Tiểu Uyển còn có mối thù giết cha với vợ của ông… Á…”


Chương 155  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin