Chương 60: Diệp Liệt Thanh, ai mới là vợ của anh!
Nghe vậy, Văn Uyển vẫn luôn cúi đầu đắm chìm trong di động, đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai người.
Bên kia, Văn Lê bực bội gãi tóc, vẫn chưa nghĩ ra cái cớ nào, thì thấy Văn Quốc Đống từ trong phòng làm việc đi ra trong bộ trang phục chỉnh tề và gọn gàng.
Văn Lê ngơ ngác kêu lên, “Ba...”
Văn Quốc Đống sửa cổ áo sơmi gật đầu, “Đi thôi.”
“Quốc Đống... Sắp tới giờ ăn rồi, hai cha con định làm gì thế!?”
Lâm Quyên nhìn trang phục chỉnh tề của Văn Quốc Đống, trong lòng vô thức cảm thấy hơi bất an, trước đây không phải Văn Quốc Đống chưa từng ăn mặc như thế này, nhưng hôm nay hai cha con như vậy là rất khác thường.
Văn Quốc Đống nhàn nhạt liếc nhìn Văn Lê đang mất tự nhiên và bồn chồn, nhẹ giọng nói: “Tôi đưa Tiểu Lê ra ngoài có chút việc, tối nay sẽ không trở lại... Không cần chờ chúng tôi.”
Nói xong, Văn Quốc Đống bước đi ra ngoài trước.
Văn Lê phản ứng lại, vội vàng đuổi theo.
Lâm Quyên nhìn hai cha con đi vội vàng một trước một sau, sự hoảng loạn vừa rồi trong lòng chợt biến mất.
Một lát sau, đột nhiên vui vẻ nở nụ cười, vẻ mặt đầy kiêu ngạo nhìn mọi người xung quanh.
“Mọi người nhìn này, bây giờ hai cha con còn có chút bí mật giấu giếm tôi... Hầy... Quả nhiên, con trai lớn chỉ thân với cha, con lớn không nghe lời mẹ nữa rồi...”
Lâm Quyên cười trách móc vài câu, không ai trong nhà họ Văn tiếp lời bà ta.
Văn Uyển ngồi ở ngoài rìa, vừa rồi Văn Quốc Đống đi ngang qua mang theo một trận gió, trong không khí thoang thoảng mùi nước hoa nam, lại nhìn Lâm Quyên ở đầu bên kia than thở về mối quan hệ tốt giữa hai cha con, không khỏi mở miệng mắng: “Đầu óc thế này mà so sánh với heo là sỉ nhục con heo.”
Thái độ xa lạ của hai cha con có thể coi là quan hệ tốt, nhưng ai có mắt đều nhìn ra được, đó là đang trốn ôn thần.
Bác Cả của cô đi gặp con dâu tương lai, nhưng lại mặc trang phục chỉnh tề và xức nước hoa... Chậc...
“Văn Uyển! Diệp Liệt Thanh ở đâu!!?”
Văn Tuyết kìm nén cơn giận nãy giờ, vừa bước vào cửa đã trút lên đầu Văn Uyển.
Văn Uyển dựa vào sô pha cúi đầu chơi di động, không hề ngước mắt nhìn Văn Tuyết, “Đó là chồng của cô, không phải chồng của cháu, sao cô lại hỏi cháu!?”
“Chồng của tao!?”
Văn Tuyết ném túi xách, lạnh mặt nhìn Liễu Nhứ từ lầu hai đi xuống, “Ai không biết còn tưởng chị dâu Năm lặng lẽ lấy……”
Lời này khiến sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
Tính tình Văn Tuyết nóng nảy, nói chuyện lại không suy nghĩ, hành động của Diệp Liệt Thanh ở từ đường hôm nay rõ ràng là một cái tát vào mặt Văn Tuyết.
Đối phương có thể nhịn đến bây giờ mới bắt đầu gây chuyện, coi như đã kiềm chế bản thân rất nhiều.
Tuy nhiên……
Ngoại trừ Lâm Quyên, ba chị em dâu lần lượt nháy mắt với con cái mình.
Liễu Nhứ thong thả đi xuống lầu, tựa như không nghe thấy lời nói của Văn Tuyết, lập tức đi đến bên cạnh Văn Uyển đang có khuôn mặt bình tĩnh.
“Ngày nào cũng chơi game, làm bài tập về nhà xong chưa?!”
Trong chốc lát, gần như mọi người trong đại sảnh đều rời đi.
Văn Uyển lắc cổ tay hơi đau, không đồng tình với Văn Tuyết, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Dượng luôn kèm con làm bài tập về nhà… Bây giờ dượng không có ở đây, con không biết làm……”
“…………”
Những lời này vừa nói ra, trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh.
“Văn Uyển! Mày còn biết đó là dượng mày!”
Văn Tuyết không thể nhịn được nữa, chống nạnh, hai mắt đỏ ngầu trừng Văn Uyển, “Nếu mày cần cha như vậy, tại sao không để mẹ mày lấy chồng lần nữa!? Trực tiếp tìm một người cha dượng cho mày, đừng làm phiền người đàn ông của tao!”
Nghe vậy, không chỉ sắc mặt của Văn Uyển tối sầm, mà sắc mặt của Liễu Nhứ cũng âm u hơn.
Nhưng Liễu Nhứ chưa kịp nói gì, Văn Uyển đã đột ngột cất di động, nhảy xuống ghế sô pha, chạy thẳng về phía Văn Tuyết đụng vào ả ta.
Sự tấn công bất ngờ của Văn Uyển khiến mọi người không chuẩn bị kịp.
Khi mọi người hồi phục tinh thần, Văn Uyển đã đụng ngã Văn Tuyết, nhào vào lòng người đàn ông ở cửa.
“Dượng…… Cô lại ăn hiếp cháu……”
Văn Tuyết bị Văn Uyển đụng trúng, loạng choạng hai bước, bất cẩn bị trẹo chân, đau đến mức gương mặt dữ tợn hơn một chút.
“Văn Uyển!!!”
“Dượng…… Dượng nhìn kìa……”
Trước mặt mọi người, Văn Uyển tủi thân lau mắt trong lòng Diệp Liệt Thanh.
Diệp Liệt Thanh cúi đầu nhìn con bé đang "lau nước mắt" trong lòng mình, lại nhìn cả gia đình không để người ta bớt lo này, “Tôi còn có chút chuyện chưa xử lý xong ở bên ngoài, tôi đưa Tiểu Uyển đi trước…… Buổi tối không cần chờ chúng tôi……”
Nói xong, Diệp Liệt Thanh kéo Văn Uyển rời đi.
Văn Uyển quay đầu liếc nhìn khuôn mặt méo mó của Văn Tuyết vì đau đớn, nghịch ngợm thè lưỡi với ả ta.
Văn Tuyết ôm ngực, tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch, “Diệp Liệt Thanh! Ai mới là vợ của anh?!”
“Văn Tuyết!”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, một giọng cực kỳ tức giận, một giọng vô cùng lạnh lùng.
*
Văn Uyển đang đi xa, nghe động tĩnh phía sau, trực tiếp nắm cánh tay Diệp Liệt Thanh, “Dượng……”
“Không……”
“Diệp Liệt Thanh, em chưa nói xong! Tại sao dượng như thế!”
“A……”
Diệp Liệt Thanh vừa nghe giọng điệu làm nũng, biết ngay bên trong cái đầu nhỏ của Văn Uyển đang kìm nén gì đó, “Chiều nay bác Cả của em bảo tôi đăng ký vài lớp học thêm cho em……”
“Dượng dám!”
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh giơ tay gõ đầu Văn Uyển, “Nếu em muốn thì đi chọc tức bác Cả của em, xem thử anh ấy có dám không……”
“Hứ…… Đau……” Văn Uyển bất mãn che trán, đôi mắt đen láy xoay tròn, “Em chọc bác Cả khi nào!? Em chỉ muốn coi thử cô gái khiến cho anh Văn Lê sống chết gì cũng đòi cưới trông như thế nào thôi……”
“Không……”
Diệp Liệt Thanh chưa nói xong lời từ chối, Văn Uyển đã nhón chân hôn lên má người đàn ông, “Nếu không đến nhà họ Văn, chúng ta có thể lặng lẽ xem từ xa…… Nhìn một cái thôi……”
“Dượng ....”
Viên đạn bọc đường của Văn Uyển luôn luôn có tác dụng với Diệp Liệt Thanh.
Diệp Liệt Thanh liếc nhìn cô, “Chỉ nhìn một cái thôi.”
“Dạ dạ, nhìn một cái thôi!”
Trung thu vốn nên là ngày đoàn viên.
Tô Bối ngồi lẻ loi trong căn biệt thự trống trải, nhìn tấm thảm dưới chân còn đắt tiền hơn toàn bộ tài sản của cô, cảm xúc trong lòng phức tạp khó tả.
Hẹn hò hơn ba năm, cô chưa bao giờ hỏi về hoàn cảnh gia đình Văn Lê.
Cũng không ngờ Văn Lê giấu cô kỹ như vậy, là cố ý hay là vô ý, cô nhất thời không cách nào hỏi được.
Bảo mẫu nở nụ cười cung kính và xa cách, nói với Tô Bối: “Cô Tô, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, Văn tiên sinh và Tiểu Lê vẫn đang trên đường về…… Văn tiên sinh đã dặn dò, cô có thể đi dạo trong nhà trước……”
“Hở? Không, không cần, tôi ngồi đây chờ cũng được……”
Tô Bối bất an lắc đầu, trong lòng không khỏi thở dài, quả là nhà có tiền.
Nhà lớn đến nỗi phải dùng từ "dạo", không giống như nhà mình……
Nghĩ vậy, ánh mắt Tô Bối tối sầm, không tiếp tục suy nghĩ nữa.
“Ừ, cô Tô, có việc gì thì cô có thể kêu tôi.”
“Không, không có gì, cảm ơn.”
Bảo mẫu vừa rời khỏi, trước sân vang lên một tiếng còi.
Tô Bối nhìn "món quà" được đặt ở một bên, không hợp với hoàn cảnh xung quanh, cắn chặt răng.
Lúc trước Văn Lê nói rằng do ba anh ngồi làm việc lâu năm, nên cột sống cổ bị đau, vì vậy cô dành dụm vài tháng tiền lương để mua cái gối mát xa này.
Hiện giờ xem ra, đúng là không xứng tầm……
Mới vừa nghĩ như vậy, có tiếng động ở huyền quan.
Tô Bối nhìn qua, thấy người đàn ông đeo kính gọng bạc cởi áo khoác đưa cho bảo mẫu, lập tức đi thẳng về phía cô.
Văn Lê chạy theo sau Văn Quốc Đống, thở hổn hển: “Ba… Sao ba đi nhanh vậy!?”
Nghe tiếng nói chuyện, Tô Bối vội vàng đứng lên chào Văn Quốc Đống: “Dạ chào chú……”
Văn Quốc Đống gật đầu, xem như đáp lại.
Tô Bối lén nhìn người đàn ông tuấn tú lịch lãm trước mặt bằng khóe mắt, thấy người đó nhìn chằm chằm gối mát xa bên cạnh cô, tim cô chợt thắt lại.
“Tuy rằng nhỏ tuổi hơn Văn Lê, nhưng thật ra suy nghĩ chín chắn hơn nhiều…… Vừa vặn hai ngày nay cột sống cổ có chút khó chịu……”
Nghe những lời này, sự lo lắng trong lòng Tô Bối khá hơn một chút, “Chú thích là được ạ.”
“Ba…… Con đã nói mà…… Bối Nhi được lắm……”
Nói xong, Văn Lê lập tức đi đến bên cạnh Tô Bối, thân mật nói: “Chờ sốt ruột lắm phải không? Xin lỗi em…… Trên đường về hơi kẹt xe……”
“Không sao, em cũng không chờ lâu lắm……”
Văn Lê nắm tay Tô Bối, hơi nhíu mày, “Bối Nhi, sao tay em lạnh vậy?!”
Có Văn Lê ở bên cạnh, Tô Bối đỡ căng thẳng hơn, cơ thể thả lỏng một chút, “Em không sao, có lẽ lúc trên đường tới đây có chút gió…”
Văn Quốc Đống liếc nhìn hai người đang nắm chặt tay nhau, đột nhiên nói với bảo mẫu: “Chuẩn bị ăn đi…”
“Vâng, tiên sinh……”
Lúc này Văn Lê mới muộn màng phản ứng, “Bối Nhi, đói lắm rồi phải không…… Em thật là, đói bụng thì nói với dì ấy chứ!”
Tô Bối miễn cưỡng giật khóe miệng, “Không sao.”
*
Vừa ngồi xuống, Tô Bối đã thấy trên bàn ăn đa số là những món mà cô bình thường thích ăn.
Thấy vậy, sự oán hận trong lòng Tô Bối đối với Văn Lê tan mất một chút.
Văn Quốc Đống ngước mắt, nhìn thấy Tô Bối có chút không được thoải mái, “Cứ tự nhiên như ở nhà, đừng ngại… Thích món gì thì ăn nhiều một chút.”
“Cảm ơn chú……”
“Bối Nhi, đừng sợ. Nhìn ba anh hơi hung dữ chút thôi, nào…… Không phải em thích ăn tôm nhất hay sao… Hôm nay có này, em ăn nhiều chút đi…”
Nghe vậy, trong mắt Tô Bối hiện lên một tia kinh ngạc, đột nhiên nghe Văn Quốc Đống ngồi ở phía trên nói: “Thịt kho tàu cũng không tồi, nếu thích thì có thể thường xuyên tới đây……”
Lúc này Tô Bối mới hoàn hồn, nhìn người đàn ông ăn mặc chỉnh tề và có khí chất tao nhã kia.
Người đàn ông nở nụ cười, nhưng ý cười không chạm đến ánh mắt, trông có vẻ hiền hoà, nhưng thật ra hết sức xa cách.
Đặc biệt là đôi mắt giấu sau cặp kính, càng…… sâu không thấy đáy.
Chỉ cần liếc mắt, trong đầu Tô Bối chợt lóe lên một ý nghĩ: Cần tránh xa người đàn ông này.
“Sắp tốt nghiệp rồi, còn phải thực tập nữa, bài vở cũng nhiều, có lẽ không có thời gian……”
Cho dù có thời gian, cô cũng không thể tới thường xuyên.
Chỉ từ những lời này, Tô Bối có thể thấy, ba của Văn Lê dường như không có thành kiến coi thường cô giống như những gia đình giàu có trong phim truyền hình.
Lông mày Văn Quốc Đống khẽ giật khó phát hiện, không tốn quá nhiều thời gian cho vấn đề này, ngược lại hỏi: “Có nghĩ đến khi nào kết hôn không!?”
“Hở!? Chúng cháu chưa……”
Tô Bối còn chưa nói xong, Văn Lê đã vội vàng lên tiếng cắt ngang: “Ba, tụi con sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp.”