KHAO KHÁT
Chương 23  

Chương 24: Đêm đầu tiên chúng ta ở chung

“Dượng...”


Giọng nói ngọt ngào mềm mại của Văn Uyển khiến sắc mặt của mấy cô gái phía sau thay đổi, đột nhiên buông tay ra.


“Í... Tiểu Uyển, cậu thật ghê tởm...”


“Sắp chết rồi, nổi da gà hết.”


“Tớ cũng vậy...”


Không để ý tới những suy nghĩ vẩn vơ của mấy người phía sau, Văn Uyển ném cặp sách xuống dưới chân Diệp Liệt Thanh, chạy tới Diệp Liệt Thanh rồi treo lên người anh.


“Dượng... Người ta rất nhớ dượng.”


Vừa nói, vừa tựa đầu vào cổ Diệp Liệt Thanh thân mật cọ cọ, tủi thân thì thầm: “Dượng chẳng nhớ cháu gì cả...”


Diệp Liệt Thanh nhíu mày nhìn Văn Uyển đang lảm nhảm, lên tiếng quát lớn: “Cẩn thận một chút! Con gái mà nói thế này thì giống cái gì!?”


“Ông già Diệp! Ông hung dữ với cháu!”


Văn Uyển đột ngột ngẩng đầu, tức giận trừng mắt với anh.


“Không lớn không nhỏ! Gọi là dượng!!”


Một tay Diệp Liệt Thanh nâng mông Văn Uyển, tay kia đè váy ngắn của Văn Uyển để khỏi bị lộ, thấy mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn vào mình, anh nhéo mông Văn Uyển.


“Mau đi xuống! Lên xe.”


Văn Uyển không nghe theo, không chịu buông tha, dùng ngực cọ Diệp Liệt Thanh, “Không, dượng ôm cháu tới đó đi. Đi không nổi, mệt quá...”


Diệp Liệt Thanh liếc nhìn Văn Uyển, thấy các cô gái phía sau đang trợn mắt há hốc mồm, “Các bạn của cháu đang nhìn...”


Nghe vậy, Văn Uyển mới nhớ tới mấy người phía sau, vẫy tay với bọn họ, “Chi Tử, các cậu đi đến phố sinh viên vào ngày nào!?”


“Hở? Ngay ngày mai. Chẳng phải cậu...”


Chưa nói xong, Văn Uyển đã âm thầm trừng mắt với người nọ, cô gái lập tức thức thời sửa lại, “Ngày mai cậu muốn đi chung không!?”


Văn Uyển nhìn Diệp Liệt Thanh đầy chờ mong, nhỏ giọng nói: “Dượng, bọn họ là những người bạn duy nhất của cháu trong trường...”


Lông mày Diệp Liệt Thanh co giật kịch liệt, “Thứ bảy tôi phải tăng ca...”


Nghe vậy, Văn Uyển lập tức quay lại nói với mấy người phía sau: “Ể, tụi mình đi ngày chủ nhật nhé! Được không!?”


“Ờ ờ, được.”


“Được rồi! Ngày mốt tớ chiêu đãi nhé, ông già Diệp sẽ trả tiền!!”


Nói xong, Văn Uyển hôn cái chụt lên mặt Diệp Liệt Thanh, “Ông già Diệp giỏi quá!”


Diệp Liệt Thanh trừng mắt với cô, ôm Văn Uyển mở cửa ghế phụ, nhét người vào với gương mặt vô cảm.


Văn Uyển tựa như không nhìn thấy, tiếp tục vẫy tay với đám chị em, “Sáng ngày mốt tớ đến đón các cậu!”


“Ờ... Được...”


Mấy cô gái thầm run sợ nhìn gương mặt đen thui của người đàn ông, đáp lại bằng giọng run rẩy.


Nghe vậy, Văn Uyển bất mãn trừng mắt với Diệp Liệt Thanh, “Dượng làm bạn cháu sợ!!”


Diệp Liệt Thanh đang nhặt cặp sách của Văn Uyển, nghe thế, nở nụ cười với các cô gái phía sau, “Xin chào...”


Kết quả các cô gái vây quanh chiếc xe ở cách đó không xa lập tức bỏ chạy.


“Tiểu Uyển, ngày mốt gặp lại.”


“Bái bai...”


“.....”


Diệp Liệt Thanh nhìn mấy cô gái đang chạy trốn, đột nhiên trước mắt loé lên một luồng ánh sáng trắng, không khỏi nhìn về phía đám học sinh.


Một cô gái cột tóc đuôi ngựa cuống quít cất di động, cúi đầu tránh ánh mắt của người đàn ông.  


Diệp Liệt Thanh nhíu mày, xoay người không nói gì.


Văn Uyển nhìn bạn bè chạy trối chết bên ngoài, không chú ý tới cô gái trong đám đông, hung dữ trừng mắt với Diệp Liệt Thanh, “Dượng làm gì đó!?”


Diệp Liệt Thanh cười lạnh, nhếch môi với Văn Uyển.


Không đợi anh nói chuyện, Văn Uyển bịt mắt lại, “Dừng, dừng! Sau này dượng đừng cười! Cay mắt lắm!!”


“....” Diệp Liệt Thanh lên xe, ném cặp sách ra ghế sau, trầm giọng nói: “Khó hầu hạ!”


“Xí...” Văn Uyển trợn mắt, đưa tay chỉnh điều hòa trên xe, cởi vài nút áo đồng phục, “Nếu cháu khó hầu hạ, dượng tới đón cháu làm gì!??”


Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh lái xe, khoé mắt liếc Văn Uyển vô tình một cách cố ý để lộ cảnh xuân, cổ họng thắt lại, vô thức nhìn chỗ khác.


“Mẹ cháu đi công tác mấy tháng, bảo tôi trông chừng cháu...”


Văn Uyển nghe thế, biểu cảm trên mặt vẫn như cũ, không hề thay đổi, “Ồ.”


Thấy vậy, ánh mắt Diệp Liệt Thanh tối sầm, nghĩ đến những lời mà bác sĩ tâm lý tư vấn trước đó.


“Con gái ở độ tuổi này đang dậy thì, lớn lên trong gia đình đơn thân, hơn nữa mẹ cô ấy thường không quan tâm đầy đủ đến cô ấy, thông thường những đứa trẻ như vậy sẽ chọn cách thu hút sự chú ý của mọi người trong gia đình thông qua hành vi nổi loạn.”


“Tình cảm của cô ấy đối với anh, tôi nghĩ là cần làm bạn đồng hành. Anh có thể thử buông bỏ thân phận cha chú, nhìn cô ấy từ góc độ tâm lý của bạn bè đồng trang lứa, hoà đồng với cô ấy... Đó là điều người ta thường nói, đừng làm 'cha chú', hãy làm 'bạn bè'...”


“Đây là cơ hội để anh đến gần cô ấy, dời ý tưởng của cô ấy, đồng thời cũng là cơ hội để cô ấy ‘làm quen’ với anh.”


“Bình thường đừng đề cập tới những từ ngữ như bác sĩ tâm lý với cô ấy, tiếp xúc nhiều với cô ấy, đương nhiên đây mới là ‘cô ấy’ thực sự, là ‘cô ấy’ của một đứa trẻ.”


Nghĩ vậy, khoé mắt của Diệp Liệt Thanh luôn chú ý đến Văn Uyển, thấy Văn Uyển vẫn giữ thái độ thờ ơ, trong lòng bất giác thắt lại.


“Mẹ cháu muốn cho cháu một môi trường tốt...”


Nghe vậy, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Uyển phai nhạt vài phần, “Đúng vậy... Cho nên bà ấy trăm cay ngàn đắng gửi cháu vào ngôi trường rất bình thường này, bảo cháu học cách tự lập, đừng ‘ỷ thế ăn hiếp người khác’, đừng bắt chước người ta ‘không đàng hoàng’...”


Diệp Liệt Thanh nghe đến đây, lên tiếng ngắt lời: “Cái gì ‘ỷ thế ăn hiếp người khác’? Cái gì không đàng hoàng?”


Văn Uyển nhún vai, “Dượng hỏi mẹ cháu đi!? Không chừng bà ấy còn kể cho dượng nghe một ví dụ về anh họ cháu...”


Diệp Liệt Thanh hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Tuần sau đi học, tôi sẽ nói với giáo viên chủ nhiệm của cháu rằng không ở ký túc xá nữa.”


Trạng thái tâm lí của Văn Uyển quả thật không thích hợp ở trọ trong trường.


“Không ở ký túc xá thì cháu ở đâu!? Nhà cháu không có ai. Mỗi ngày về nhà hít gió lạnh hay sao!?” Văn Uyển xụ mặt, tức giận đáp trả.


“Ở chỗ tôi, buổi tối tôi sẽ bớt thời giờ về nấu ăn cho cháu, sau khi làm bài xong, cháu để trên bàn trà, tôi sẽ kiểm tra sau khi tan làm trở về.”


Nghe vậy, Văn Uyển đột nhiên tháo dây an toàn, nhào qua gần Diệp Liệt Thanh, “Ông già Diệp... Dượng lạ quá.”


Cô không tin sự thay đổi của Diệp Liệt Thanh là do bị "hình khiêu dâm" dụ dỗ nửa tháng trước.


“A...”


Diệp Liệt Thanh nhìn đường, không để ý tới Văn Uyển, lái xe thẳng vào căn hộ anh thường ở.


Văn Uyển đi theo sau Diệp Liệt Thanh, người đàn ông xách cặp sách xuống xe, đưa chìa khóa cho Văn Uyển, “Cháu lên trước đi, tôi đi mua đồ ăn, ra khỏi thang máy ở tầng 21, căn cuối cùng bên phải.”


“Không, cháu muốn đi mua đồ ăn với dượng.”


Diệp Liệt Thanh lắc cái cặp sách nặng trĩu, “Nếu cháu không sợ mệt thì cứ đi theo...”


Văn Uyển cười nhạt khinh thường, “Dượng là một người đàn ông cao lớn, không xách nổi cái cặp sách nặng mười cân, mà lại ôm nổi một người phụ nữ nặng một trăm cân!?”


“Chắc cô cháu hiện giờ cũng gần hai trăm cân phải không!? Lúc trước không phải dượng vẫn ôm được à!”


Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh cầm cặp sách, chọc mạnh vào trán Văn Uyển, “Hằng ngày cháu nhét cái gì vô đầu vậy!?”


Văn Uyển ngả người ra sau, mỉm cười nắm cánh tay Diệp Liệt Thanh, “Đầu cháu không chứa đồ!”


“Là dượng!”


“.......”


Diệp Liệt Thanh tức ngực, nhưng không hất tay Văn Uyển ra, “Mồm mép.”


“Ai nói!? Thân thể của cháu cũng nhớ dượng...”


Văn Uyển nói xong, cả người dính sát Diệp Liệt Thanh, “Dượng...”


Diệp Liệt Thanh thấp giọng mắng: “Đừng làm vậy! Bãi đậu xe ngầm bị giám sát!”


“Ồ, khi nào không bị giám sát thì được phải không.”


Văn Uyển nói xong, buông Diệp Liệt Thanh ra, chạy về phía trước.


Sự tiếp xúc mềm mại trên cánh tay Diệp Liệt Thanh nới lỏng, cánh tay vô thức cảm thấy mất tự nhiên.


Văn Uyển thấy anh đứng tại chỗ thất thần, bất mãn hét lên: “Ông già Diệp, nhanh lên, cháu sắp chết đói rồi!”


“Buổi tối muốn ăn gì!?”


“Dượng nấu cái gì thì cháu ăn cái đó, cháu không kén chọn, dễ hầu hạ lắm!”


“Hừ...” Diệp Liệt Thanh cười lạnh, dẫn cô đi siêu thị ở tầng hầm thứ nhất.


Vào siêu thị, Văn Uyển đẩy xe vọt thẳng tới khu đồ ăn vặt, “Dượng đi mua đồ ăn đi, chút nữa cháu sẽ qua tìm dượng.”


Diệp Liệt Thanh nghe vậy, đi theo sau Văn Uyển không nói gì.


Văn Uyển càn quét đồ ăn vặt, không thèm nhìn người đàn ông phía sau, “Hôm nay chúng ta sống chung, cần chúc mừng, trong nhà có rượu không!? Không có thì đến khu rượu vang đỏ để chọn một chai, cháu không kén chọn đâu!”


“......” Diệp Liệt Thanh vác cặp sách lên vai, “Có rượu.”


“Á. Vậy dượng đi mua chút sườn, tối nay tạm thời nấu năm món và một canh đi...”


Mắt phải của Diệp Liệt Thanh giật mạnh, “Năm món và một canh? Cháu không sợ tức bụng à!?”


Văn Uyển lắc đầu, “Bốn món và một canh dùng để chúc mừng sẽ không may mắn, năm món và một canh cộng lại thành sáu, sáu là số đẹp sẽ suôn sẻ thuận lợi!”


“Không nhìn ra cháu còn nhỏ mà đã mê tín đến vậy!?”


“Hừm...” Văn Uyển nói liên tục nhưng tay cũng không dừng, thản nhiên nói: “Thì cháu học từ bác gái đó... Bà ta tìm người coi tuổi cho anh Văn Lê và bạn gái anh ấy, nói rằng chị đó mạng cứng, cưới vào thì nhà cửa không yên...”


“À... Bà ta nói đại sư đó coi linh lắm, nghe nói cô út của cháu cầm ngày sinh của dượng đi tìm đối phương xin bùa tình hay ngải gì đó, để dượng hoàn toàn vâng lời cô út...”


“A đúng rồi! Hình như cô út còn cầu con, tìm đại sư kia mua không ít nước bùa cầu con...”


Nghe vậy, gương mặt vốn rám nắng của Diệp Liệt Thanh hoàn toàn tối sầm, “Sau này cháu bớt tiếp xúc với bọn họ đi!”


Một cô gái trẻ mà thường xuyên đi chơi với một đám phụ nữ trung niên, làm sao suy nghĩ khỏe mạnh được!


“Ờ... Cháu cũng không muốn... Nhưng mỗi lần bọn họ làm ra chuyện đều tại bữa tiệc gia đình, cháu biết làm gì bây giờ.”


Văn Uyển không hoảng sợ khi nói những lời này. Một gia đình lớn như nhà họ Văn thỉnh thoảng tổ chức tiệc gia đình, về phần hai người phụ nữ thích chơi chết người khác, bọn họ tụm lại thì có thể có chuyện gì tốt.


Diệp Liệt Thanh cau mày gần như muốn kẹp chết muỗi, “Sau này mẹ cháu không ở đây, nếu tôi không có mặt ở bữa tiệc gia đình, cháu không cần đi, cứ nói là tôi bảo vậy.”


Sở dĩ Liễu Nhứ chịu giao Văn Uyển cho anh là vì bà không thân với những người trong nhà họ Văn, mà Văn Uyển thường thích bám lấy anh, lại có Văn Quốc Đống, bà mới yên tâm ném qua chỗ anh, không đi dự tiệc gia đình thì sẽ không có ai tìm một đứa cháu gây rắc rối.


Nghe vậy, Văn Uyển lại lắc đầu, “Như vậy không được, không đi dự tiệc gia đình thì cháu sẽ thiếu rất nhiều niềm vui!”


“.......”


“Dượng, chẳng lẽ dượng không cảm thấy xem hai kẻ ngốc biểu diễn cũng là một sự kiện rất vui hay sao!?”


Chỉ cần nghĩ đến hai người phụ nữ mà Văn Uyển đề cập, Diệp Liệt Thanh liên tục nhíu mày, “Cháu im đi!”


Văn Uyển chọn một đống lớn thực phẩm và đồ uống rác rưởi, nói với Diệp Liệt Thanh: “Năm món và một canh, không được thiếu món nào!”


Diệp Liệt Thanh chuyển hướng qua quầy thực phẩm tươi sống, mua vài loại hải sản chỉ cần hấp và luộc chín, “Bây giờ cháu muốn tám món và một canh cũng được!”


“Diệp Liệt Thanh! Sao dượng có thể làm như vậy được!! Đây là đêm đầu tiên chúng ta ở chung!!”


Văn Uyển bất mãn lớn tiếng ồn ào với Diệp Liệt Thanh, người đi ngang qua hai người đều vô thức nhìn Diệp Liệt Thanh bằng ánh mắt khác lạ.


Khóe miệng Diệp Liệt Thanh co giật, “Đừng nhìn một cách mù quáng! Tôi là dượng của cô ấy!”


Lời này vừa dứt, vẻ mặt của những người xung quanh tối sầm thêm vài độ.


Diệp Liệt Thanh nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với cô gái đang tức giận trước mặt, “Văn Uyển!! Mau thu dọn đồ rồi trở về ngay cho ông đây!”


Hai người tính tiền dưới một đống ánh mắt kỳ quái, Diệp Liệt Thanh xách túi lớn túi nhỏ, nhưng bước đi rất nhanh.


Văn Uyển chạy theo sau người đàn ông, “Dượng chạy làm gì!? Có ma rượt theo dượng hả!”


“Tôi thà có ma rượt theo!”


“Xí...”


*


Căn hộ gác xép gần sông tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, tầng trên và tầng dưới được trang trí tinh xảo nhưng lại có mùi lạnh lẽo.


Các bức tường đều có màu xám lạnh, chưa kể các đồ nội thất trong nhà.


Văn Uyển tùy ý liếc nhìn, lông mày nhíu chặt vào nhau, sau khi đi vào phòng tắm và lên lầu kiểm tra mới hài lòng tí xíu: “Ừm... Rất tốt! Không có dấu vết của những người phụ nữ hoang dã khác từng sống ở đây!”


Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh nhướng mày, “Đây là căn hộ độc thân, một người ở còn chật.”


Văn Uyển ngước mắt nhìn thoáng qua quần lót của người đàn ông chưa kịp dọn dẹp trên sô pha, ghét bỏ nói: “Lộn xộn như cái chuồng heo!”


Bên cạnh phòng khách là bếp mở, Diệp Liệt Thanh đang rửa rau, không ngẩng đầu trả lời: “Ừm, đây là chuồng heo của tôi, bây giờ cô vào ở, vậy cô là cái gì!? Một con heo nhỏ thơm ngát!? Hay là con heo thúi!?”    


“Lo nấu ăn đi! Cháu đi tắm đã, nóng muốn chết!”


Nói xong, Văn Uyển lên lầu, lấy cái áo ngắn tay của Diệp Liệt Thanh, đi vào phòng tắm phía sau người đàn ông.


Cố ý khép hờ cửa phòng tắm, cởi quần áo.


Mãi cho đến khi phía sau vang lên tiếng nước ào ào, Diệp Liệt Thanh mới quay đầu nhìn, thấy Văn Uyển cúi đầu quay người về phía anh, xoa cặp đào trên ngực.


Chỉ nhìn thoáng qua, Diệp Liệt Thanh vội quay đi, nhưng trong đầu vô thức nhớ lại buổi tối hôm đó, cùng với những tấm hình nhận được nửa tháng trước.


“Bụp bụp bụp bụp...”


Diệp Liệt Thanh cố ý xắt rau to tiếng hơn để che lấp tiếng nước sau lưng.


Nhưng Văn Uyển dường như cố ý, hướng về phía cửa hét lên: “Dượng... Chai nào là sữa tắm, chai nào là dầu gội!?”


trichtinhlau.com/

Chương 23  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin