Chương 80: Dây tơ hồng quấn rất chặt, dượng không cần lo lắng em sẽ chạy mất
Văn Uyển thấy Diệp Liệt Thanh nhăn mặt, đưa tay nhéo má anh, “Dượng… Đàn ông không thể giận dỗi, nếu không già mau lắm…”
“Lỡ như mai mốt đi ra ngoài, người ta tưởng chúng ta là hai ông cháu yêu nhau, vậy thì không tốt đâu nha! Dượng của em rõ ràng là đẹp trai ngời ngời, có dáng người, có nhan sắc, chỉ hơi đen xíu thôi…”
Người trước mặt không ngừng huyên thuyên, gương mặt Diệp Liệt Thanh cực kỳ khó coi.
“Ủa… Dượng bị sao vậy? Chẳng nói lời nào cả…”
Diệp Liệt Thanh trực tiếp ném người lên ghế, gắp một miếng sườn xào tỏi nhét vào miệng Văn Uyển, “Ăn đi!”
Văn Uyển cắn miếng sườn, mơ hồ nói: “Ơ… Người ta muốn sườn hấp mà…”
Diệp Liệt Thanh lạnh lùng liếc nhìn cô, “Sườn non mà hấp thì ăn như thế nào? Đương nhiên là sườn già chiên vàng mới có hương vị thơm ngon…”
Văn Uyển nghe Diệp Liệt Thanh nói vậy, cảm thấy có ẩn ý trong lời nói của anh.
Nhưng mà… liên quan gì đến cô… Cô lười đoán…
“Ớ ơ… Đâu có nè, rõ ràng món nào cũng ngon!”
Nói xong, thấy sắc mặt Diệp Liệt Thanh không đúng, vội vàng sửa lời, “Đương nhiên, dượng của em nấu ngon nhất!”
Diệp Liệt Thanh thấy Văn Uyển vẫn vô tâm như vậy, cảm thấy càng tức ngực nhiều hơn, cơn giận nghẹn trong lồng ngực, không nuốt được, cũng không thể trút ra.
“Dượng, đừng xụ mặt nhé… Khó coi lắm…”
“Ăn cũng không chặn được miệng em!”
Văn Uyển nhún vai, “Được rồi… Em sẽ lo ăn, không nói lời nào nữa.”
Nửa đêm, tuyết bên ngoài lại rơi nữa.
Ăn xong, Diệp Liệt Thanh giận dỗi ngồi trên sô pha làm việc, Văn Uyển cầm di động chơi game bên cạnh Diệp Liệt Thanh.
“Nè nè nè, có được không đó? Bên phải, bên phải!”
“Có biết chơi game không a a a a……”
“Tức quá! Không đánh nữa!”
Văn Uyển ném điện thoại, nằm lên đùi Diệp Liệt Thanh thở hổn hển.
Bộ dạng còn tức giận hơn Diệp Liệt Thanh.
Diệp Liệt Thanh liếc nhìn cô, “Lúc ở bên ngoài tức giận mới nhớ tới tôi?”
Văn Uyển vùi đầu trong lòng Diệp Liệt Thanh, ôm anh thấp giọng nói: “Ai bảo dượng không biết chơi game chi!? Suốt ngày chỉ biết làm việc…”
“Có lần nào dượng đi ra ngoài với em mà không làm việc không? Đi đâu cũng có việc… Không lãng mạn gì cả, dượng nên sống với công việc suốt đời đi! Cần phụ nữ làm gì!?”
“Xuất gia làm nhà sư cho rồi!!”
Nghe Văn Uyển lên án, tay Diệp Liệt Thanh cứng đờ, “Kỳ nghỉ phép nào tôi chẳng…”
Chưa kịp nói xong, đã bị Văn Uyển cắt ngang, “Im đi! Em không muốn nghe!”
Diệp Liệt Thanh xoa chân mày, bỏ việc đang làm sang một bên, cam chịu bế Văn Uyển lên lầu.
“Ngủ… Ngủ với em…”
Văn Uyển ôm cổ anh, trao một nụ hôn ngọt ngào, “Vậy cũng tạm được…”
Mãi cho đến khi nằm lên giường, nói những lời êm ái dỗ Văn Uyển ngủ, Diệp Liệt Thanh mới đột nhiên tỉnh táo lại.
Lại bị Văn Uyển lừa…
Nhưng thật không may, lần nào cũng có thể hù anh thành công…
Trong bóng tối, Diệp Liệt Thanh lắc đầu, Văn Uyển đang ngủ say nhận thấy máy sưởi mà mình đang ôm có dấu hiệu sắp rời đi, cô xoay người gối đầu lên vai anh, một chân trực tiếp đặt lên bụng dưới của Diệp Liệt Thanh.
Diệp Liệt Thanh xoa cánh tay tê dại, cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, lại nhắm mắt cam chịu số phận.
Ngủ một giấc đến trưa, trên núi đã bị tuyết trắng bao phủ.
Văn Uyển thừa dịp Diệp Liệt Thanh đang nấu ăn, cô lẻn ra ngoài giống như một con chim sổ lồng.
Chạy điên cuồng khắp nơi trên núi.
“Dượng… Mau ra đây đi…”
Văn Uyển đắp hai người tuyết tròn vo, một lớn và một nhỏ, dùng khăn quàng cổ màu đỏ của mình quấn quanh cổ chúng.
Khi Diệp Liệt Thanh bước ra, nhìn thấy hai người tuyết kia, một người trông rất tinh xảo, người kia không có gì ngoài đôi mắt, người nhỏ nép trong ngực người lớn, trông ngoan ngoãn và thành thật.
Văn Uyển cầm hai khối tuyết rắn chắc hình trái tim đặt vào giữa hai người tuyết, cười rạng rỡ với Diệp Liệt Thanh: “Dượng, đẹp không?”
Diệp Liệt Thanh nhìn khuôn mặt không hoàn chỉnh của mình, cười lạnh, “Đẹp…”
Văn Uyển thắt khăn quàng cổ thành hình cái nơ, “Khăn quàng cổ này tựa như dây tơ hồng buộc chặt, dượng không chạy thoát được đâu……”
Nói xong, Văn Uyển thắt nửa còn lại, “Được rồi… Dây tơ hồng quấn rất chặt, dượng không cần lo lắng em sẽ chạy mất…”
Nghe vậy, chân mày đang nhíu chặt của Diệp Liệt Thanh mới thả lỏng, khóe mắt vô tình liếc nhìn hình trái tim xung quanh người tuyết do dấu chân dẫm ra, và mấy chữ kia.
Sự u ám trên mặt Diệp Liệt Thanh hoàn toàn tan thành mây khói.
Văn Uyển liếc Diệp Liệt Thanh bằng khóe mắt, thấy thái độ anh thoải mái hơn, lon ton chạy đến trước mặt Diệp Liệt Thanh, nhón chân hôn lên môi anh.
“Dượng…”
Tuyết rơi trên vai hai người, Diệp Liệt Thanh bị nụ cười nịnh nọt của Văn Uyển làm cho lóa mắt.
Chưa kịp phục hồi tinh thần, Văn Uyển đã chạy đi.
“Dượng… Tới chơi ném tuyết nhé!”
Diệp Liệt Thanh nhìn Văn Uyển nhảy nhót trong tuyết, tuy rằng thân thể hơi lạnh, nhưng trong lòng… tóm lại cảm thấy ấm áp hơn.
“Chơi một lát rồi vô… Bên ngoài lạnh lắm… Hứng gió nhiều không tốt đâu…”
“Diệp Liệt Thanh! Dượng đừng giống mấy bà mẹ già được không! Phiền chết đi được!”
Giọng nói thiếu kiên nhẫn của Văn Uyển theo quả cầu tuyết từ nơi xa bay tới.
Diệp Liệt Thanh bị đập vào người, khóe miệng giật giật, “Mai mốt bị cảm thì đừng khóc!”
“Câm cái miệng quạ của dượng đi! Đồ đàn ông chó má!”