Chương 5: To giống dượng
Văn Tuyết được mấy chị em dỗ dành hồi lâu mới bất đắc dĩ rời khỏi Diệp Liệt Thanh đi lên lầu.
Tiệc sinh nhật ngoài trời đã không còn, đại sảnh bên trong vội vàng trang trí, Văn Tuyết thay váy đi xuống, liếc nhìn mấy chị dâu đang có mặt, sắc mặt ả có vẻ không tốt lắm.
“Keo kiệt như vậy ... muốn bán tôi à?”
Nghe thế, sắc mặt của mấy chị em dâu nhà họ Văn đều thay đổi vài phần.
Văn Tuyết là con gái út của nhà họ Văn, có năm anh trai và một chị, được cưng chiều từ nhỏ nên đã hình thành tính tình kiêu căng độc đoán như bây giờ.
Cho dù đã hơn 30 tuổi vẫn kiêu căng ngạo mạn như một cô công chúa nhỏ.
Anh em nhà họ Văn đều nắm giữ chức vụ quan trọng, nhưng Văn Tuyết vẫn không coi trọng các anh và chị dâu. Ở trong mắt ả, mọi người trong nhà họ Văn, bao gồm người đứng đầu là Văn Quốc Đống, cũng đều ở dưới ả.
Bởi vì được sự cưng chiều của cha mẹ nên ả mới có tính "công chúa" ích kỷ như vậy, không coi ai ra gì.
“Chậc... Nếu không biết năm nay cô 33, người ta sẽ tưởng rằng cô tổ chức đại thọ 83 tuổi!?”
Văn Uyển bắt chéo chân, nhẹ nhàng dựa vào ghế, toàn thân sát vào Diệp Liệt Thanh, lười biếng nói: “Cô không sợ tổn thọ hay sao!?”
“Văn Uyển!” Văn Tuyết giơ tay lên, định tát vào mặt Văn Uyển, “Cái thứ không có gia đình... dạy dỗ!!”
Văn Uyển chưa kịp nói, Diệp Liệt Thanh đã đứng dậy cản lại, “Cô quậy đủ chưa!? Nhiều người ở đây mà không sợ mất mặt hay sao!?”
“Uả... Bà ta biết mất mặt ư!? Vừa rồi cả người ướt sũng khoả thân trong đại sảnh còn không sợ, giờ dạy dỗ đứa cháu gái thì có gì mất mặt...”
Nói xong, Văn Uyển ló đầu ra từ phía sau Diệp Liệt Thanh, nhìn chằm chằm Văn Tuyết nói: “Cô thấy đúng không?!”
Nghe những lời này, Văn Tuyết tức giận đến mức da mặt run lên, nhưng không thể làm gì Văn Uyển.
Văn Tuyết xoay người lại tát vào mặt chị em đi theo sau, “Vừa rồi vì sao không nói cho tôi biết!?”
Cái tát cực kỳ tức giận này khiến người phụ nữ choáng váng trong giây lát, gương mặt lập tức sưng lên.
“Chị... chị Tuyết...”
“Cút ngay!”
Văn Tuyết nghĩ đến cảnh tượng Văn Uyển nói, mắng lung tung một hồi rồi trực tiếp bỏ đi.
Mọi người có mặt đều sửng sốt trước sự thay đổi này, nhân vật chính của tiệc sinh nhật đã rời đi, vậy họ cần gì phải ở lại. Mọi người bối rối nhìn nhau.
Mấy chị dâu của nhà họ Văn đành phải ra mặt xoa dịu khách khứa. Hôm nay vốn có nhiều người tới tham dự sinh nhật, nhưng kế hoạch bị mưa to làm hỏng, lại trải qua chuyện như vậy, ai muốn ở lại nữa.
“Vừa mưa vừa gió... Thật xui xẻo...”
“Thì đó! Trên đường tới đây, xe tôi bị xẹp lốp trên đất bằng...”
“Biết vậy khỏi đến...”
“Hừ, nếu không nể mặt anh trai của cô ta, ai sẽ đến?”
Nghe những người xung quanh thì thầm bất mãn, Văn Uyển không nhịn được bật cười, “Dượng, dượng phải làm chứng cho cháu nhé, cháu không có nói những lời này...”
Trong bữa tiệc sinh nhật của Văn Tuyết, để trấn áp anh cả Văn Quốc Đống, ả không những mời chị em tốt chơi trong vòng tròn của ả, còn kéo không ít nhân vật nổi tiếng ở thành phố Lâm đến.
Ai mà biết được, Văn Tuyết cuối cùng trở thành "sự xui xẻo" trong miệng những người này.
Nếu để Văn Tuyết biết những người này tới không phải vì mình, ngược lại là vì nể mặt bác cả, ả sẽ tức chết!
Văn Uyển vui vẻ nhìn đồ ăn được bày biện tinh xảo trên bàn trước mặt, rồi nhìn gương mặt u ám của Diệp Liệt Thanh bên cạnh, cô mềm mại nói: “Dượng, cháu muốn ăn tôm... Dượng lột cho cháu đi...”
Diệp Liệt Thanh trừng mắt, “Cháu còn ăn được!?”
“Vì sao cháu ăn không vô!?” Văn Uyển ưỡn ngực, sờ cái bụng xẹp lép của mình, “Hiện giờ tâm trạng của cháu rất tốt, có thể ăn hết hai con bò!”
Diệp Liệt Thanh liếc Văn Uyển, duỗi tay hung hăng bốc con tôm, “Ăn ăn ăn... Chỉ biết ăn!”
Nghe vậy, Văn Uyển đột ngột nghiêng người về phía Diệp Liệt Thanh, cặp bánh bao phát triển rất tốt đụng thẳng vào cánh tay rắn chắc của Diệp Liệt Thanh, cô liếc xuống đũng quần của Diệp Liệt Thanh, “Cháu còn ‘nhỏ’, đương nhiên cần ăn nhiều... Nếu không làm sao to giống dượng!”
trichtinhlau.com/