KHAO KHÁT
Chương 130  

Chương 130: Cháu chỉ biết trút giận lên đầu dượng cháu…


“Cháu chỉ biết trút giận lên đầu dượng cháu...”


Thím Ba thấy cô ăn xong, thu dọn đồ rồi vội vàng rời đi.


Ở bên này quá lâu, không biết có đụng phải Văn Quốc Đống tới đây không.


“Không có.”


Văn Uyển nhìn bóng lưng thím Ba rời đi nhỏ giọng lẩm bẩm, nếu dượng không bắt nghe lời dượng trong mọi chuyện, làm sao cô lại phản nghịch đến thế...


Không bao lâu sau, Văn Quốc Đống đi đến từ đường, thấy Văn Uyển quỳ thẳng tắp trong đại sảnh, nhíu mày, “Con sẽ thành thật như vậy à?”


Văn Uyển không quay đầu lại, trợn mắt, “Con muốn đi tỉnh khác học đại học, không ở lại thành phố Lâm...”


“A....” Văn Quốc Đống lộ vẻ mặt quả nhiên như dự đoán, “Dượng con sẽ không để con ra ngoài...”


Văn Uyển thẳng người, thản nhiên nói: “Bác cho là được... Chẳng lẽ dượng không nghe lời bác?”


“Biết đâu được...”


Văn Uyển xoay đầu nhìn Văn Quốc Đống từ trên xuống dưới, “Sao bác lại thế này? Bác không phải là bác Cả của con, bác là ai?”


Văn Quốc Đống giơ tay định tát vào đầu cô, kết quả mới giơ tay nửa chừng thì di động vang lên, ông hung dữ liếc Văn Uyển, “Chút nữa sẽ xử lý con!”


“Lêu lêu lêu...”


Thấy ông đã đi xa, Văn Uyển đứng dậy, áp tai vào khe cửa để nghe lén.


“Chuyện gì?”


Không biết đầu dây bên kia nói gì, sắc mặt Văn Quốc Đống tối sầm rõ rệt.


“Con không biết ngăn mẹ con lại hay sao!?”


“Một người đàn ông trưởng thành mà không thể xử lý được chút chuyện này thì con có ích lợi gì!?”


“Bảo mẹ con quay lại nhà cũ! Cả gia đình đều ở đây, mẹ con chạy về làm gì!?”


Văn Uyển nghe tiếng rống giận của Văn Quốc Đống đối với dầu dây bên kia, không cần suy nghĩ cũng biết người kia là ai.


“Chậc....”


Bác gái thực sự thú vị, tức giận với nhà họ Văn nhưng không dám trút giận với người nhà họ Văn, chỉ có thể trở về bắt nạt con dâu.


Văn Uyển nghe lén được nửa chừng thì ngoan ngoãn quay lại quỳ, Văn Quốc Đống xụ mặt bước vào, tức giận liếc nhìn cô, lạnh lùng nói: “Dượng con sẽ sắp xếp chuyện đi học, hai ngày nay con thành thật ở trong nhà đi!”


“Vì sao! Con không muốn!”


“Vậy tiếp tục quỳ ở đây, khi nào suy nghĩ kỹ mới ra ngoài! Chẳng lẽ chê trong nhà không đủ loạn mỗi ngày hay sao!?”


Văn Quốc Đống nói xong câu đó, xoay người rời đi.


Văn Uyển nhìn bóng lưng vội vã rời đi của ông, cười lạnh.


Cái nhà này loạn không phải vì cô.


Người chị dâu mà cô chưa thấy mặt này... nếu dùng được thì đúng là một người bạn tốt tự nhiên.


Văn Uyển nổi tính bướng bỉnh thì không nghe ai nói, cứng rắn quỳ trong từ đường, không chịu đứng dậy.


Văn Quốc Đống vừa rời đi, Diệp Liệt Thanh lập tức bước vào từ đường.


“Thích quỳ đến vậy à?”


Văn Uyển quay đầu qua chỗ khác, không nhìn Diệp Liệt Thanh, “Không cần dượng quản!”


Cơn giận trong lòng Diệp Liệt Thanh vốn đã tan lại xuất hiện, “Ông đây mặc kệ thì ai sẽ quản em!?”


“Mới lớn một chút đã lẽo đẽo đi theo ông đây, có khi nào ông đây không quản em? Bây giờ em cảm thấy mình đã cứng cáp và có thể bay được? Từ nhỏ đến lớn mỗi lần em bị cảm lên cơn sốt, em tự đi đến bệnh viện được bao nhiêu lần?”


“Với tính tình thối hoắc của em, ở bên ngoài không có người nhà chăm sóc, người ta sẽ quan tâm đến em chắc?”


“Em tưởng trên đại học toàn là con nít miệng còn hôi sữa hay sao? Chút đầu óc của em làm sao bằng những tâm tư phức tạp trong lòng người ta?”


“Không chừng người ta bán em, em còn giúp người ta đếm tiền! Ngoài tính tình bướng bỉnh, biết làm người của em, em có gì giỏi hơn người ta!?”


Văn Uyển nghe Diệp Liệt Thanh quở trách, nghiến răng kẽo kẹt.


“Diệp Liệt Thanh!! Em kém như vậy, ngu như vậy, dượng muốn em làm gì!?”


“Hay là dượng chỉ thích người ngu!”


“Lúc lên giường sao không chê em vô dụng và ngu ngốc!?”


Văn Uyển hét lên với Diệp Liệt Thanh, tức điên lên, trực tiếp ra tay.


Diệp Liệt Thanh để tùy ý Văn Uyển cấu véo, đợi cô trút giận xong mới bế cô lên, “Ông đây xem thử em làm tới khi nào… Nếu ông đây để em ăn sạch sẽ rồi xách mông chạy mất thì ông đây không phải họ Diệp!”


“Diệp Liệt Thanh!”


Văn Uyển không thoát khỏi vòng tay của Diệp Liệt Thanh, vừa kéo vừa cắn, “Dượng khốn kiếp!”


Cô đã trao lần đầu tiên cho ông già này… Rõ ràng cô là người chịu thiệt thòi!


“Không… Tôi không khốn kiếp, tôi là ông già lưu manh…”


“Cầm thú!”


Văn Uyển tiếp tục làm ầm ĩ, cũng tuyệt thực, kết quả cuối cùng vẫn ở lại thành phố Lâm.


Sau khi biết tin, Văn Uyển tức giận, đến ở trong nhà cũ, tránh mặt Diệp Liệt Thanh.


Mãi đến khi đưa Tần Chi ra nước ngoài, Văn Uyển mới ra khỏi nhà.


Trong một quán tráng miệng bên đường cho sinh viên, hai cô gái rúc trong góc tạm biệt nhau với đôi mắt đỏ hoe.


“Chi Tử… Không biết khi nào mới gặp lại…”


“Được rồi, có phải tớ không trở lại đâu…”


Tần Chi vừa nói vừa nhìn Văn Uyển đã gầy đi rất nhiều, nhẹ nhàng ôm cô an ủi: “Tiểu Uyển… Gầy sẽ khó coi lắm, có da có thịt đẹp hơn…”


Văn Uyển yếu ớt ngước mắt lên, “Mọi người đều đi hết, có mình tớ ở lại đây… Sống để làm gì…”


“Tiểu Uyển, đừng vậy mà, thật ra nếu nhìn từ một góc độ khác, cậu rất hạnh phúc.”


Ít nhất dượng quan tâm đến cô, chỉ dùng sai cách mà thôi.


“Cậu thì sao… Ra nước ngoài một mình không sợ hay sao?”


Tần Chi lắc đầu, “Quyết định này không phải là sự lựa chọn bốc đồng, bác Cả của tớ ở nước ngoài, có bọn họ nên ba mẹ tớ mới yên tâm để tớ đi.”


“Vậy… Triệu Vũ thì sao…” Văn Uyển nhìn người đàn ông cách đó không xa, ánh mắt anh ta luôn tập trung vào Tần Chi.


“Tớ lừa anh ta, nói rằng khi nào tớ về nước, nếu anh ta vẫn còn thích tớ thì tớ sẽ cho anh ta một cơ hội…”


Tần Chi thấp giọng nói, “Tớ thích anh ta, nhưng tớ không thể làm tình nhân của anh ta… Hy vọng thời gian trôi qua, anh ta sẽ gặp được một cô gái trẻ hơn, xinh hơn… Sau đó…”


Quên cô đi…


“Chi Tử…”


“Tiểu Uyển, cậu thì khác… Dượng thật sự thương cậu, huấn luyện viên… Huấn luyện viên cũng tôn trọng cậu… Hai người bọn họ, tự cậu coi mà làm đi… Tớ đi rồi, sau này… cậu hẹn hò với huấn luyện viên… thì cẩn thận nhé…”


Tần Chi nói một cách uyển chuyển, Văn Uyển cũng hiểu, Tần Chi gần như nói rằng nếu cô bắt cá hai tay thì sẽ mất cả chì lẫn chài.


“Mất thì mất đi… Dù sao giờ tớ cũng không quan tâm… hai người bọn họ…”


“Tin tức mới nhất: Mới đây, tòa án tối cao của thành phố Lâm đã đưa ra phán quyết cuối cùng về vụ án Lý Gia Tài, cựu bí thư đảng ủy kiêm chủ tịch Tập đoàn xuất nhập khẩu Hải Thăng, đã nhận hối lộ, lạm dụng chức quyền, tham ô, toà án giữ nguyên phán quyết của tòa sơ thẩm, kết án Lý Gia Tài 11 năm tù vì nhận hối lộ.”


Tin tức đột ngột phát ra khiến Văn Uyển sửng sốt, “Lý Gia Tài? Nghe quen ghê…”


Tần Chi nhìn theo ánh mắt Văn Uyển, nhíu mày, trầm tư nói: “Hơi quen… Hình như có nghe ở đâu đó rồi…”


“Có lẽ ở trên TV… Hai đứa mình đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, hu hu…”


“Chúng ta sắp đường ai nấy đi, sau này ít có cơ hội gặp nhau… Hay là hôm nay chúng ta đừng về nhà! Ở bên ngoài say khướt đi!”


Nghe vậy, Văn Uyển đột nhiên đập bàn, “Quyết định vậy đi! Dù sao chúng ta cũng đã tốt nghiệp! Đêm nay uống say đi!”


Triệu Vũ ở cách đó không xa ngẩng đầu nhìn TV cũ kỹ trong tiệm, cong môi.


Văn Uyển ấm ức trong lòng, dẫn chị em tốt của mình đi thẳng đến khách sạn thuê một phòng suite sang trọng.


Không ai uống được rượu, sau khi mở hai chai rượu vang đỏ, rót ra ly.


Văn Uyển không có tửu lượng, uống được vài hớp đã choáng váng, kéo Tần Chi khóc lóc kể lể, “Chi Tử… Tớ… Tớ khó chịu quá… Dượng, không hiểu tớ chút, chút nào hết…”


“Tớ cũng khó chịu… Tiểu Uyển, sẽ không sao đâu…”


Văn Uyển lắc đầu, mơ hồ nhìn thấy hai bóng người đang đi về phía mình, sau đó nhào vào ngực Tần Chi, “Sao tớ say mà vẫn thấy dượng… Dượng xấu lắm… Chê tớ cái này không tốt, cái kia không được…”


“Tớ tệ vậy… thì dượng quản tớ làm gì… Tốt nhất là đừng ai động vào tớ, để tớ im lặng làm… đồ vô dụng… Thật tốt…”


Diệp Liệt Thanh nhìn chai rượu dưới đất, mặt đen đến mức có thể nhỏ ra nước, nhưng vừa đến gần, nghe thấy những lời oán giận đầy tủi thân của Văn Uyển, lòng anh thắt lại.


Trẻ vị thành niên nổi loạn và nhạy cảm, khao khát được quan tâm và công nhận, nhưng lại không muốn bị kiềm chế quá chặt…


Tuy Văn Uyển trưởng thành sớm hơn bạn cùng lứa, nhưng vẫn là một đứa trẻ mười sáu mười bảy tuổi.


Cổ họng Diệp Liệt Thanh chợt khó chịu, “Tiểu Uyển… Về nhà…”


Văn Uyển ở trong lòng Tần Chi, ôm chặt Tần Chi, “Chi Tử, tớ đang ảo giác… Dượng đáng ghét lắm…”


Chương 130  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin