Chương 52: Mẹ sẽ thích chứ
Lúc Diệp Liệt Thanh trở về, bầu không khí trong nhà cũ có chút căng thẳng.
Văn Uyển cúi đầu xuống lầu, lặng lẽ ăn sáng, thậm chí không nhìn Liễu Nhứ bên cạnh.
Mãi cho đến khi Diệp Liệt Thanh bước vào, cô mới ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông, bĩu môi, buông đũa, chạy về phía Diệp Liệt Thanh, nhào vào lòng người đàn ông.
Diệp Liệt Thanh ôm cô, xoa gáy cô, không để ý tới ánh mắt khác thường của mấy người bên cạnh, khàn giọng hỏi: “Ăn xong chưa!?”
Văn Uyển vùi vào vai Diệp Liệt Thanh, gật đầu không nói gì.
Diệp Liệt Thanh thấy tâm trạng của Văn Uyển rõ ràng không tốt, hơi nhíu mày, nhàn nhạt nhìn mọi người trong phòng ăn, “Tiểu Uyển là đứa trẻ thông minh, luôn biết nên làm gì và không nên làm gì.”
“Tiểu Uyển sắp bị muộn giờ học rồi, chúng tôi đi trước.”
Nói xong, bế Văn Uyển xoay người rời đi.
Mấy chị em dâu nhìn Diệp Liệt Thanh, rồi nhìn Liễu Nhứ với ánh mắt không mấy tốt đẹp, “Cái này...”
Tối hôm qua, không phải không có ai trong nhà họ Văn suy nghĩ giống Văn Tuyết, chẳng qua Liễu Nhứ là một trong số đó.
Liễu Nhứ ăn xong bữa sáng mà không nói lời nào, cũng đứng dậy rời đi.
Những người còn lại nhìn nhau, thở dài.
“Không thể nào bớt lo cho cả mẹ lẫn con...”
“Chị nói nhỏ chút đi……”
“Tôi sợ cái gì, mọi người nói thử xem, mỗi khi gia đình họ và Văn Tuyết ở chung nhà, có khi nào cái nhà này yên ổn không!?”
Thím Hai xụ mặt, trầm giọng nói: “Tôi không ở nổi nữa! Trung thu xong thì tôi sẽ rời đi! Ai thích ở đây thì cứ ở! Tôi không chịu nổi sự giày vò này nữa!”
Nghe vậy, hai người kia cũng gật đầu.
“Trung thu xong, tôi cũng về.”
“Vậy cùng đi……”
Trong vòng hai ngày, không ồn ào chuyện này thì ầm ĩ chuyện kia, không có lúc nào yên tĩnh trong nhà.
“Tôi thấy, do anh Cả chịu đựng được……”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt hai người kia đều tối sầm, hiển nhiên đã bất mãn với Văn Tuyết từ lâu.
Ông cụ Văn đã chết mấy năm, sao còn nhẫn nhịn mà không chịu dọn dẹp nhà cửa.
*
Trên đường đi, tâm trạng của Văn Uyển không khá hơn, Diệp Liệt Thanh liếc nhìn vài lần, không biết nên an ủi như thế nào.
Mãi cho đến khi xuống xe, Văn Uyển rời đi mà không quay đầu lại, Diệp Liệt Thanh mới nóng lòng chờ đợi nụ hôn dính người của Văn Uyển lúc trước.
Diệp Liệt Thanh lập tức xuống xe, kêu lên: “Tiểu Uyển...”
“Tiểu... Tiểu Uyển...”
Một giọng nam khàn khàn cùng với một giọng non nớt rụt rè đồng thời vang lên?
Văn Uyển ngẩng đầu nhìn chàng trai đang chạy về phía cô, rồi nhìn người đàn ông mặc vest mang giày da phía sau.
Người đàn ông trông không lớn tuổi, lịch lãm và thông minh, đó không phải là những gì cô thích, mà là cặp mắt kia.
“Chú Lục……”
Văn Uyển chào, người đàn ông gật đầu.
Chàng trai chạy đến chỗ Văn Uyển, thận trọng cúi chào Diệp Liệt Thanh, lắp bắp: “Chào... Chào... dượng...”
Diệp Liệt Thanh nghiêm mặt gật đầu, nhìn người đàn ông đối diện vài lần.
Anh thấy chàng trai kéo cánh tay Văn Uyển, xoay người như khoe báu vật, ngượng ngùng hỏi: “Tiểu, Tiểu Uyển, đẹp, đẹp không?!”
“Tiểu Uyển……”
Văn Uyển chưa kịp trả lời, đã nghe thấy giọng nói đang kìm nén cơn giận của Diệp Liệt Thanh phía sau.
Thấy vậy, Văn Uyển nhướng mày, kéo chàng trai bên cạnh, cười tươi rói với Diệp Liệt Thanh: “Dượng…… Tan học không cần tới đón cháu! Chú Lục sẽ đưa bọn cháu đi ra ngoài ăn……”
Nghe thế, Diệp Liệt Thanh nhìn Văn Uyển đang nắm tay chàng trai, ánh mắt tối sầm, "Ăn ở đâu? Ăn xong tôi tới đón cháu……”
“À…… Không cần đâu, tối nay mẹ cháu cũng đi chung……”
Chàng trai nghe đến đây, vội vàng nói với Văn Uyển: “Ba nói… Tối nay gặp, gặp mẹ, đặc, đặc biệt bảo, bảo tớ mặc như, như vậy……”
“Đẹp, đẹp không?! Mẹ, mẹ sẽ, thích chứ!?”
“…………”
Lời này đối với Văn Uyển và Lục Thịnh không có vấn đề gì, nhưng mà lọt vào tai Diệp Liệt Thanh lại có ý nghĩa khác.