Chương 152: Ở nước ngoài ba năm, ai biết cậu ta sẽ trở thành người như thế nào?
Văn Uyển nhìn chàng trai trước mặt, sửng sốt hồi lâu, “Cậu là… Vân Tiêu?”
Lục Vân Tiêu ngượng ngùng gật đầu, “Ừ, tớ đã trở lại.”
“Tiểu Uyển… Đây là?”
Chàng trai bị hai người làm lơ nhìn cậu thiếu niên trước mặt với ánh mắt tà ác.
Ai ngờ Văn Uyển chưa kịp nói gì thì Lục Vân Tiêu đã lên tiếng trước, “Xin, xin chào, tôi là bạn trai cũ của Tiểu Uyển.”
Văn Uyển im lặng, nhìn đôi tai đỏ bừng của chàng trai, thầm thở dài, “Ừm, bạn trai cũ thời trung học phổ thông của tôi… Lục Vân Tiêu.”
Người đối diện dường như không ngờ tới đáp án này, sắc mặt nhất thời có chút không tốt, “Dì Liễu nói em không có bạn trai.”
“Ừ, hiện giờ tôi không có, trước đây thì có.”
Văn Uyển tự tin trả lời, chưa đầy hai phút đối phương đã ảm đạm rời đi.
Lục Vân Tiêu trực tiếp ngồi xuống đối diện Văn Uyển, “Tiểu Uyển, cậu, cậu đang xem mắt?”
Văn Uyển nhìn chàng trai đã nảy nở trước mặt, khẽ cau mày, “Bệnh của cậu chưa khỏi hay sao?”
Chứng nói lắp của Lục Vân Tiêu phần lớn là do vấn đề tâm lý, ra nước ngoài để điều trị, nhưng mấy năm trôi qua mà không có chút tiến bộ.
“Không, không phải, đã hết, hết rồi, nhưng nhìn thấy cậu, sẽ vô thức căng thẳng.”
Văn Uyển thở dài thật sâu, “Hôm nay cảm ơn cậu nhé, cậu trở về khi nào? Không nghe cậu nói gì cả…”
Trong những năm Lục Vân Tiêu ra nước ngoài, bởi vì chênh lệch múi giờ, hai người không liên lạc nhiều, hơn nữa Diệp Liệt Thanh canh chừng rất nghiêm khắc, ngoại trừ thỉnh thoảng liên lạc qua email.
Nhưng Lục Vân Tiêu không báo trước cho cô biết chuyện lớn như về nước, có lẽ do tình bạn giữa những người ngồi cùng bàn đã phai nhạt sau vài năm.
“Không, không phải, Tiểu Uyển, cậu đừng giận, tớ, tớ muốn, tạo bất ngờ cho cậu!”
Lục Vân Tiêu vội vàng giải thích, gấp gáp đến mức gương mặt đỏ bừng.
Văn Uyển nhìn cảnh tượng quen thuộc này, khóe miệng giật giật, “Tạo bất ngờ cho tớ?”
“Ừ! Cậu tớ nói với tớ… tạo bất ngờ cho cậu.”
Văn Uyển nghĩ đến chuyện trêu chọc Lục Vân Tiêu hồi trung học phổ thông, bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy rất có lỗi với chàng trai ngây thơ này, đành lúng túng đổi chủ đề, “Vậy lần này cậu về bao lâu? Khi nào đi lại?”
Nghe vậy, hy vọng trong mắt Lục Vân Tiêu tan bớt, cúi đầu lí nhí: “Bệnh của tớ đã khá hơn rất nhiều, lần này không cần đi nữa…”
“Hở? Tốt quá…”
Lục Vân Tiêu bình tĩnh nhìn Văn Uyển, thấp giọng nói: “Thật sự tốt à?”
“Đương nhiên là tốt, ở bên ngoài làm sao bằng ở nhà.” Văn Uyển không nghĩ nhiều, thuận miệng nói, “Chẳng qua các bạn cũ đều học đại học ở tỉnh khác, chỉ còn một mình tớ ở thành phố Lâm.”
“Ừm, tớ biết, tớ… Tiểu Uyển, vì sao dì muốn cậu đi xem mắt?”
Nghe vậy, Văn Uyển dừng một chút, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lục Vân Tiêu, “Tại mẹ tớ cảm thấy tớ quá đa tình, muốn tớ kiềm chế càng sớm càng tốt.”
Dù sao cũng không thể công khai chuyện giữa cô và Diệp Liệt Thanh, mẹ cô gấp gáp như vậy là vì muốn ‘gả’ cô nhân dịp Diệp Liệt Thanh đang bận rộn tối tăm mặt mũi, hiện tại không có thời gian dành cho việc khác.
Để cho cả cô lẫn Diệp Liệt Thanh chết tâm.
Tuy nhiên, tiếp xúc với nhiều chàng trai mấy ngày nay, bọn họ không đẹp trai như Hoa Nguyên, cũng không chững chạc như Diệp Liệt Thanh, người nào cũng rất trẻ con.
Lục Vân Tiêu đang cúi thấp đầu đột ngột ngẩng lên, nghiêm túc nói: “Tiểu Uyển, cậu đừng xem mắt nữa, tớ đã về, tớ, tớ có thể tiếp tục làm bạn trai của cậu.”
"?????"
Văn Uyển nhìn Lục Vân Tiêu với vẻ mặt kinh ngạc, sau đó mới hồi phục tinh thần, vì sao Lục Vân Tiêu ở đây, và “tạo bất ngờ” như Lục Vân Tiêu đã nói.
“Vân Tiêu, lúc ấy, cậu cũng biết, tớ…”
Khi đó dẫn theo Lục Vân Tiêu để chọc tức Diệp Liệt Thanh, sau đó bởi vì bệnh tình của Lục Vân Tiêu nên đương nhiên coi cậu ta như em trai, khẳng định không có tình yêu nam nữ.
Lục Vân Tiêu thay đổi vẻ rụt rè trước đó, bình tĩnh nhìn Văn Uyển, “Tiểu Uyển, tớ biết vì sao dì muốn cậu đi xem mắt, tớ thật sự biết… Nhưng tớ không bận tâm, tớ biết dượng đối với cậu rất tốt, cậu hãy tin tớ, tớ cũng làm được…”
Mãi cho đến khi về nhà, Văn Uyển vẫn ở trong trạng thái hoang mang.
“Tiểu Uyển, tớ nghiêm túc đấy.”
“Mấy năm nay ở nước ngoài, tuy rằng tớ không chủ động liên lạc với cậu, nhưng tớ biết tất cả tin tức của cậu.”
“Tớ cũng biết khó khăn của Chi Chi, nếu cậu muốn, tớ có thể giúp Chi Tử giải quyết vấn đề đó…”
Chàng trai từng nói chuyện một cách lo lắng như bước đi trên lớp băng mỏng, chỉ trong vòng mấy năm đã lột xác thành thế này.
Cô không biết làm sao Lục Vân Tiêu biết mối quan hệ giữa cô và Diệp Liệt Thanh, cũng không biết Lục Vân Tiêu biết được bao nhiêu chuyện của cô, nhưng không thể để cậu ta nhúng tay vào chuyện của Tần Chi.
Văn Uyển lập tức liên hệ với Triệu Vũ, hẹn gặp Triệu Vũ.
“Ủa, cô bé, muốn hẹn tôi à? Đám cháy ở sau nhà được dập tắt rồi hở?”
Văn Uyển nghe những lời châm chọc của Triệu Vũ, cười lạnh, “Không có nhiều người biết chuyện của tôi và dượng, trong số đó có anh…”
“Chậc chậc chậc… Cô bé chẳng có chút lương tâm nào cả… Vì em, tôi phải giấu anh em tốt nhất của tôi, em còn không biết lòng tốt của người ta…”
Triệu Vũ nói rất chân thành, tựa như bị cực kỳ oan ức, “Nếu như Chi Tử không dặn dò tôi trước khi đi, nhờ tôi che đậy cho em để khỏi bị lật tẩy, em tưởng tôi sẵn lòng giúp em?”
Nghe vậy, Văn Uyển hừ lạnh, không hài lòng nhìn chỗ khác, “Vậy anh nói xem, nếu không phải anh nói, tại sao chúng tôi bị bại lộ?”
“Chậc chậc…” Triệu Vũ cười khẽ hai tiếng, “Hôm nay em tới gặp tôi, chẳng lẽ không phải bởi vì bạn trai thời trung học phổ thông của em hay sao?”
Văn Uyển hơi cau mày, “Làm sao anh biết cậu ấy?”
“Không chỉ mình tôi biết cậu ta, huấn luyện viên Hoa của em cũng biết…”
“Huấn luyện viên đương nhiên biết cậu ấy.”
Văn Uyển không nghĩ quá sâu sắc, Hoa Nguyên là huấn luyện viên quân sự của bọn họ vào năm đầu tiên ở trường trung học phổ thông, không có gì ngạc nhiên khi Hoa Nguyên biết Lục Vân Tiêu.
“Chậc, quả nhiên là cô bé ngây thơ.”
“Anh có ý gì?”
“Thằng nhóc kia không đơn giản như em tưởng đâu, lúc em tổ chức lễ trưởng thành, cậu ta chủ động liên lạc với Hoa Nguyên, biết vì sao không?”
Những lời nói nhẹ nhàng của Triệu Vũ đã gây ra sóng to gió lớn trong lòng Văn Uyển.
“Cậu ấy… liên lạc với huấn luyện viên để làm gì?”
“Tình địch có thể làm gì khác ngoài việc ghen tuông khi gặp nhau?” Triệu Vũ nhẹ nhàng gõ ngón tay lên bàn hai cái, “Nếu không có cậu ta, huấn luyện viên Hoa cũng không đến mức nôn nóng đi tìm mẹ em ngả bài như vậy, kết quả hoàn toàn ngược lại, khiến mẹ em ghét bỏ Hoa Nguyên.”
Văn Uyển không ngờ Hoa Nguyên xuất hiện ở lễ trưởng thành là do Lục Vân Tiêu lừa gạt sau lưng, không khỏi hít sâu một hơi, “Hồi nhỏ cậu ấy không phải là loại người như vậy…”
“Ở nước ngoài ba năm, ai biết cậu ta sẽ trở thành người như thế nào?”
Dù biết Triệu Vũ nói đúng, nhưng nghĩ đến chàng trai vừa cãi nhau đã đỏ mặt thở hổn hển, Văn Uyển không thể liên tưởng đến chàng trai ‘mưu mô’.
Nhưng cô biết, cho dù là chuyện của cô, hay là của Tần Chi, không ai trong bọn họ nói với Lục Vân Tiêu, nhưng Lục Vân Tiêu lại biết rõ.
Văn Uyển muốn biết Lục Vân Tiêu đã nói gì với Hoa Nguyên, nhưng Triệu Vũ lại khẽ mỉm cười tỏ vẻ không biết, bảo cô đi hỏi người trong cuộc.
“Cậu ta cũng biết chuyện của anh và Chi Tử, anh nhớ chú ý, điều Chi Tử sợ nhất là bị ba mẹ cô ấy phát hiện…”