Chương 151: Tiểu Uyển, đã lâu không gặp…
Ngoại trừ anh em nhà họ Văn không biết nội tình, các anh em khác sợ Văn Quốc Đống không nhịn được, trực tiếp giết chết Diệp Liệt Thanh ở đây.
Văn Uyển ở trong phòng trằn trọc không ngủ được, vừa thấy Diệp Liệt Thanh trở về, chạy tới nhảy lên người anh, “Dượng, em rất nhớ dượng…”
Diệp Liệt Thanh gỡ cô ra, “Đừng nghịch, xung quanh có nhiều người.”
Văn Uyển bất mãn cắn vai anh, “Dượng nghĩ gì đó!? Người ta chỉ nhớ dượng mà thôi, dượng nghĩ đến chuyện gì?!”
Diệp Liệt Thanh tức giận tát vào mông Văn Uyển, “Nhớ tôi mà thôi!? Còn mà thôi nữa?”
“Ừm… Vậy có một chút…”
Văn Uyển ưỡn ngực cọ lên mặt Diệp Liệt Thanh, “Vậy dượng nhớ em cỡ nào á!?”
Diệp Liệt Thanh nhéo mông Văn Uyển thật mạnh, “Con bé chết tiệt! Đừng trêu ghẹo tôi!”
Người ta nói nếu hai người yêu nhau không gặp mặt một thời gian, khi gặp lại sẽ nồng nàn hơn những người mới cưới, bây giờ cho dù anh mới cưới, Văn Quốc Đống đang ở dưới lầu, anh cũng không dám làm quá.
Ở nông thôn có nhiều người nhìn chằm chằm, nếu anh làm quá sẽ không thể rời khỏi làng này.
Diệp Liệt Thanh và Văn Uyển đắp chăn nói chuyện phiếm suốt cả đêm.
Mãi cho đến lúc mặt trời mọc, Diệp Liệt Thanh hôn lên môi Văn Uyển, “Hai ngày nữa là có thể về nhà.”
“Ừm.”
Văn Uyển nửa ngủ nửa tỉnh không nghe rõ Diệp Liệt Thanh nói gì, mơ màng đáp lại.
Đám cưới ở nông thôn diễn ra rất sôi động, người chơi vui vẻ nhất là Văn Uyển.
Nhảy nhót lung tung cũng là cô, chọc Văn Quốc Đống tức giận cũng không thể trút ra đương nhiên cũng là cô.
Náo nhiệt xong, không đợi Diệp Liệt Thanh sắp xếp, Liễu Nhứ đã phái người tới đón Văn Uyển.
Trước khi đi, Văn Uyển bĩu môi, hung dữ trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, “Tại tối hôm qua dượng bận, giờ thì hay rồi! Kỳ này về, ai biết lần sau sẽ là bao lâu!”
Tối hôm qua là đêm tân hôn của Văn Quốc Đống, nửa đêm có tin nhắn kêu Diệp Liệt Thanh đi.
Mãi đến tận khuya mới về, bây giờ thì hay rồi.
Diệp Liệt Thanh sờ đầu Văn Uyển, “Về nhà nhớ nghe lời, đừng cãi lại mẹ em, vài ngày nữa tôi sẽ tới đón em.”
Nhà họ Văn xảy ra chuyện, Văn Quốc Đống bị tai nạn xe.
Cả nhà không dám báo cho Tô Bối biết, dù sao hai người mới vừa đám cưới xong.
Văn Uyển thở dài, dưới cái nhìn chăm chú của cả Liễu Nhứ lẫn Diệp Liệt Thanh, gọi điện thoại cho Tô Bối.
“Chị dâu, bác Cả của em bị tai nạn xe…”
Lúc Tô Bối chạy tới thì đã khuya, tuy vẻ mặt người phụ nữ bình tĩnh nhưng cặp mắt đỏ bừng tựa như vừa khóc, Văn Ngọc yên tĩnh ngủ trong lòng ông ngoại.
Cửa phòng cấp cứu không có một tiếng động nào, ngay lúc Văn Uyển định tiến lên, Lâm Quyên ở trong góc đã lao tới.
“Đồ sao chổi! Mày tới làm gì!? Tao nói cho mày biết, nếu Quốc Đống có gì…”
Mọi người ở đây chưa kịp bước tới tóm lấy Lâm Quyên đã nghe thấy một cái tát ‘bốp’ vang dội rất rõ ràng trên mặt Lâm Quyên.
Hành động này của Tô Bối không chỉ khiến ba Tô ở phía sau vô cùng khiếp sợ, mà tất cả mọi người đều chấn động trước cái tát này.
“Bà chết, thì ba sẽ không có việc gì.”
Người phụ nữ lạnh mặt nói xong, đẩy Lâm Quyên ra, lập tức ngồi vào ghế gần phòng mổ nhất.
Sau một lúc lâu, mọi người mới phục hồi tinh thần khỏi cơn kinh ngạc, Liễu Nhứ cong môi, “Hàng giả là hàng giả… Không xứng tầm.”
Lâm Quyên dường như không dự đoán được Tô Bối từ trước đến nay luôn yếu đuối, lại có ngày dám ra tay với bà ở trước mặt nhiều người.
Lâm Quyên tỉnh táo lại, tức điên lên, lao về phía Tô Bối.
“Con khốn, đồ sao chổi! Hừ! Mày dám đánh tao!! Nếu cha chồng không tới đón cái thứ sao chổi như mày, làm sao có thể bị tai nạn xe!?!”
Ba Tô lo lắng bảo vệ con gái, đứng trước mặt Lâm Quyên, “Chị sui, có chuyện gì thì từ từ nói…”
Sau khi nhìn rõ người đàn ông trước mặt là ai, Lâm Quyên lập tức hét to: “Cút đi! Đồ nhà quê! Đừng chạm vào tôi… Ai là sui gia của ông! Ly hôn! Ngày mai tôi sẽ bắt Văn Lê ly hôn với cái thứ sao chổi đó! Nếu gia đình chúng tôi không đuổi sao…”
Chữ ‘chổi’ chưa kịp nói ra, ba Tô bất ngờ bị kéo mạnh từ phía sau.
Tô Bối túm Lâm Quyên đến trước mặt bằng một tay, giơ tay lên tát mạnh vài cái vào mặt Lâm Quyên.
“Nơi này là bệnh viện, không phải là chỗ cho bà nổi điên… Muốn điên thì cút về nhà mà điên khùng đi!”
Nói xong, Tô Bối đẩy bà ta, Lâm Quyên loạng choạng ngã xuống đất.
Tô Bối ta tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, thường kết thúc trước khi mọi người kịp phản ứng.
Lâm Quyên che khuôn mặt đau đớn vì bị Tô Bối tát, nhìn mọi người xung quanh, nhất thời hơi bối rối.
Văn Uyển ôm Văn Ngọc từ tay ba Tô, nhìn người phụ nữ bình tĩnh từ đầu tới cuối không hề có chút hoảng loạn nào, trong lòng không khỏi khâm phục người phụ nữ này.
“Chị dâu… Chị, không sao chứ…”
Nhưng Tô Bối chỉ liếc nhìn người phụ nữ hồn xiêu phách lạc trên mặt đất, trầm giọng hỏi: “Văn Lê đâu!?”
Nghe vậy, mấy anh em nhà họ Văn nhíu mày.
Văn Uyển cũng nhận ra, ngoại trừ cô là cháu gái, tất cả mọi người đang có mặt đều là người có vai vế lớn trong nhà họ Văn.
Lúc này, con dâu tới, cháu nội cũng tới, nhưng không thấy bóng dáng con trai Văn Lê đâu cả.
“A Lê có chút việc nên sẽ đến trễ… Xong việc sẽ tới… Nó làm xong sẽ tới liền…”
Lời giải thích của Lâm Quyên nhợt nhạt và yếu ớt, Văn Uyển nhìn Diệp Liệt Thanh đang nói chuyện điện thoại từ xa, đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân.
“Tô Bối! Sao mày không chết đi!”
Tiếng hét chói tai của Lâm Quyên đánh thức Văn Ngọc đang ngủ trong vòng tay Văn Uyển, tiếng khóc của đứa bé lập tức vang vọng khắp hành lang.
Văn Uyển ôm đứa bé lùi lại vài bước, nhưng Tô Bối ở bên cạnh nghe thấy tiếng khóc của đứa bé thì hoàn toàn mất kiên nhẫn, bước tới tóm lấy Lâm Quyên, bóp cổ bà ta ấn vào tường.
Cảnh tượng này khiến mọi người bị sốc, kể cả Văn Uyển.
Văn Uyển nhìn Tô Bối mất đi lý trí, lại nghĩ đến bác Cả vẫn đang ở trong phòng cấp cứu, ánh mắt ngỡ ngàng hơn bao giờ hết.
Biến cố xảy ra trong nháy mắt, nhưng cũng được giải quyết trong tích tắc.
Tô Bối rất bình tĩnh từ đầu tới cuối, thậm chí bình tĩnh đến mức có chút máu lạnh.
Chỉ có Văn Uyển mới nhìn thấy bàn tay hơi run rẩy của Tô Bối dưới sự trấn định kia, cùng với bàn tay luôn ấn vào ngón áp út.
Đó là nhẫn cưới mà Văn Quốc Đống đích thân đeo cho Tô Bối trong đám cưới hai ngày trước.
Mới kết hôn không bao lâu, có lẽ Văn Quốc Đống vẫn chưa tháo nhẫn ra, cho nên hiện tại ngoài Văn Ngọc, còn có chiếc nhẫn đồng hành cùng Tô Bối.
Không biết qua bao lâu, Văn Uyển mới thấy bóng dáng vội vàng của Diệp Liệt Thanh.
“Dượng…”
Văn Uyển khàn giọng gọi Diệp Liệt Thanh từ phía sau, trong đầu hiện lên cảnh tượng trước cửa phòng cấp cứu tối hôm qua.
Diệp Liệt Thanh ở bên kia vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Văn Uyển nước mắt rưng rưng nhìn anh rất đáng thương.
Diệp Liệt Thanh đương nhiên đã nghe nói về chuyện Lâm Quyên nổi điên ở cửa phòng mổ tối hôm qua, anh dường như nhớ ra điều gì đó, bước tới ôm Văn Uyển, “Đừng sợ, không sao đâu…”
“Dượng, cháu muốn về nhà…”
Nghe tiếng khóc nức nở của Văn Uyển, Diệp Liệt Thanh biết cảnh tượng hiện tại trong đầu Văn Uyển trùng lặp với cảnh tượng trước khi Văn Quốc Cần qua đời.
Diệp Liệt Thanh vòng tay qua vai Văn Uyển, “Được, chút nữa dượng đưa về nhà…”
Năm đó là Văn Tuyết, bây giờ Lâm Quyên đóng vai trò tương tự.
Tô Bối hôm nay giống như Liễu Nhứ năm đó, nhưng Tô Bối may mắn hơn Liễu Nhứ nhiều.
Văn Quốc Đống xảy ra chuyện, Diệp Liệt Thanh và cả đám anh em bận túi bụi.
Liễu Nhứ nhân cơ hội đó đưa Văn Uyển về nhà họ Liễu, mỗi ngày thay đổi phương pháp để cô đi xem mắt.
Văn Uyển nhìn những người trẻ tuổi trước mặt lộ ra vẻ ngốc nghếch, trên mặt không ngăn được sự chán ghét.
“Tiểu Uyển, em… thích chơi game không? Tôi có thể dẫn em đi, tôi chơi game giỏi lắm!”
Văn Uyển chán nản khuấy cà phê, uể oải nói: “Tôi không chơi game.”
Bình thường khi ở bên Diệp Liệt Thanh, anh sẽ yêu cầu cô bớt chơi game.
“Vậy em thường làm gì? Tôi biết gần đây có chỗ 'Trốn thoát khỏi mật thất' rất thú vị, chúng ta thử đi?”
Văn Uyển nhíu mày, “Tôi nhát gan, không thích loại đó.”
Chàng trai đối diện liên tục bị từ chối nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc.
Đang chuẩn bị bắt đầu lựa chọn tiếp theo, Văn Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt chợt nhúc nhích.
Lát sau, một chàng trai cao lớn đi tới chỗ hai người.
“Tiểu Uyển… À, đã lâu không gặp.”