KHAO KHÁT
Chương 116  

Chương 116: Chúng ta bao lâu rồi chưa làm…


Văn Uyển dừng lại, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt đầy cảnh giác, “Ý anh là gì? Chẳng lẽ luôn có người theo dõi tôi trong khoảng thời gian này!?”


“Ồ, cô gái nhỏ cảnh giác thật đấy...” Người đàn ông sờ đầu, cười hì hì nói: “Tại dượng em sợ em bị sói con bên ngoài bắt cóc...”


Lời còn chưa dứt đã thấy mặt Văn Uyển tối sầm, hậm hực ngậm miệng lại.


“Diệp Liệt Thanh!”


Văn Uyển nắm chặt tay, “Đồ đàn ông chó má!”


Gần đây cô cứ cảm thấy dường như có người nhìn chằm chằm mình phía sau, hoá ra là Diệp Liệt Thanh đang chờ cô ở đây!


“Ha ha... Chuyện này không liên quan đến tôi! Tôi chỉ là một người chạy việc!”


Anh đã nghe nói cô bé tổ tông trước mặt này là một người ngang ngược từ lâu, nếu tâm trạng không tốt, ngay cả hang chuột dưới đất cũng gặp họa.


Văn Uyển hầm hừ lên xe, trên đường đi không ngừng oanh tạc Diệp Liệt Thanh bằng tin nhắn.


Chỉ trong nửa tiếng hành trình, cô lần lượt hỏi thăm mười tám đời tổ tiên của Diệp Liệt Thanh, đặc biệt là thế hệ họ hàng thân thiết, già trẻ lớn bé trong nhà họ Diệp đều bị cô mắng.


Từ tin nhắn đầu tiên của Văn Uyển, di động của Diệp Liệt Thanh không ngừng rung lên.


Mọi người đang họp đều im bặt khi thấy cảnh tượng này.


“Đội trưởng Diệp... Hay là... anh nghe điện thoại đi?”


Diệp Liệt Thanh liếc nhìn tin nhắn, nhấc ngón tay tắt tiếng điện thoại rồi đặt sang một bên.


【Mắng hay đấy, có cơ hội sẽ dẫn em đến từ đường của nhà họ Diệp.】


Mười ngón tay của Văn Uyển lướt trên di động, đột nhiên thấy tin nhắn của Diệp Liệt Thanh, cô tức giận bật cười.


Cô mắng nãy giờ đều đúng ý anh.


【Nói cứ như từ đường của nhà họ Diệp khó vào lắm ấy! Ai thèm!】


Trả lời xong, Văn Uyển ném di động.


Khi đến gần dưới lầu nhà Tần Chi, Văn Uyển đã nhìn thấy Tần Chi và Triệu Vũ từ xa.


Triệu Vũ thỉnh thoảng muốn nắm tay Tần Chi nhưng đều bị Tần Chi hất ra.


Lặp đi lặp lại như thế, chỉ khi có người tới, người đàn ông mới kiềm chế.


Văn Uyển nhìn cảnh tượng trước mắt, chợt nghĩ tới Diệp Liệt Thanh, sự vô sỉ và mặt dày được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn ở hai người này.


“Chi Tử” Văn Uyển quay cửa kính xe xuống gọi, Tần Chi giống như bị điện giật, vội vàng hất Triệu Vũ ra.


“Tiểu Uyển... Cậu đã đến rồi... Ba mẹ tớ chờ cậu ở trong nhà...”


“Trên đường hơi bị kẹt xe nên đến chậm.”


“Không sao... Dù sao chút nữa mới ăn...”


Tần Chi vừa nói vừa bước tới kéo Văn Uyển, dính sát vào cô.


Thấy thế, Văn Uyển mới nhìn người đàn ông bên cạnh, “Ủa, chú Triệu... Sao chỗ nào cũng thấy chú thế...”


Triệu Vũ nhìn Văn Uyển từ trên xuống dưới, rồi nhìn chiếc xe đậu ở đằng kia còn chưa rời đi.


“Hoa Nguyên gần đây hay phàn nàn với tôi, bạn gái nhỏ của cậu ta bận rộn quá chẳng thấy mặt đâu cả....”


Nhắc tới Hoa Nguyên, biểu cảm trên mặt Văn Uyển có chút cứng đờ, nghĩ đến đôi mắt phía sau, tức giận trừng mắt nhìn anh ta, “Ai cần chú lo!”


“Tôi đương nhiên không thể quản, không biết lỡ như một ngày nào đó Hoa Nguyên đến nhà em, em làm sao bây giờ....”


Triệu Vũ đã phát hiện sự mập mờ giữa Văn Uyển và Diệp Liệt Thanh từ lâu, nhưng không có chứng cứ.


Hiện tại Văn Uyển lại quen Hoa Nguyên, tuy rằng anh ta không thể quản chuyện riêng của anh em mình, nhưng cũng không thể nhìn anh em mình vướng sâu trong vũng bùn.


Văn Uyển hừ nhẹ, “Tôi có thể làm được gì? Có phải mẹ tôi không biết anh ấy đâu.”


Ngoài Diệp Liệt Thanh, ai trong nhà cô cũng biết Hoa Nguyên.


Triệu Vũ thấy vậy, nhất thời không rõ thái độ của Văn Uyển đối với Hoa Nguyên có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả.


“Cô bé ngoan... Chuyện lần trước, chú và dì vẫn chưa kịp cảm ơn cháu...”


Giọng mẹ Tần nghẹn ngào, “Dì chỉ có một đứa con gái là Chi Chi, lớn tuổi mới có con, nếu Chi Chi có chuyện gì... trong lòng dì...”


Nghe vậy, Văn Uyển bước tới ôm mẹ Tần, “Dì, Chi Tử không sao mà đúng không. Dì coi nè, bây giờ cô ấy ăn được uống được, lúc ở trường, mỗi buổi tối cô ấy ăn ba chén cơm!”


Vừa dứt lời, mấy người ngồi bên cạnh Triệu Vũ trực tiếp bật cười.


Mặt Tần Chi đỏ bừng, “Tiểu Uyển! Cậu! Sao cậu lại....”


Văn Uyển cười tủm tỉm tựa đầu lên vai mẹ Tần, nói thêm: “Í dà, nói sai rồi, dì, ba chén cơm của cô ấy là cho cháu một nửa... Không phải ăn một mình.”


“Tiểu Uyển! Nếu cậu nói nữa thì tớ sẽ lơ cậu đó!”


Nhà họ Tần là gia đình trí thức điển hình, mẹ Tần là một bà nội trợ dịu dàng hiền lành, ba Tần là giáo viên dạy trung học, gia đình có nề nếp ngay thẳng và trong sạch.


Thảo nào Tần Chi có gánh nặng tâm lý mạnh mẽ đến thế.


Trong bữa tối, ba Tần và mẹ Tần không để ý đến con gái ruột Tần Chi, chỉ hỏi han ân cần và quan tâm tới Văn Uyển.


Chỉ có Triệu Vũ thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Tần Chi.


Nhưng mỗi lần Triệu Vũ thân mật là một loại tra tấn đối với Tần Chi.


Văn Uyển đối phó với ba Tần và mẹ Tần, quan sát mỗi một hành động của hai người, lặng lẽ thở dài trong lòng.


Ăn xong, Văn Uyển đã là một nửa con gái của nhà họ Tần, mẹ Tần cố ý đuổi Tần Chi ra chỗ khác, kéo Văn Uyển nói nhỏ.


“Tiểu Uyển... Chi Chi ở trường... có chuyện gì không?”


“Hở? Sao dì hỏi vậy?”


Vẻ mặt mẹ Tần u sầu, tránh mặt ba Tần, thấp giọng hỏi: “Cháu nói thật cho dì biết đi, Tiểu Chi có yêu sớm ở trong trường không?”


“Yêu sớm!? Không có đâu! Ngoài cháu ra, Chi Tử không có ai khác ở trong trường.”


Văn Uyển không nói dối chuyện này, Tần Chi chịu nhiều áp lực tâm lý, ngoài trừ cô, Tần Chi cơ bản đều một mình.


“Ây dà... Chú Triệu của nó đã đến trường hỏi cô giáo, cô giáo cũng nói không có.”


“Dì, Chi Tử không có yêu đương ở trường, cô ấy chỉ lo học...”


Văn Uyển biết mẹ Tần hỏi như vậy, e là đã nhận ra điều gì đó, vội vàng an ủi: “Lúc trước Chi Tử nói với cháu là cô ấy muốn thi vào đại học Ninh, trường đó khó lắm... Yêu sớm sẽ trì hoãn việc thăng tiến của Chi Tử!”


“Nhưng mà, Tiểu Chi... trước đây có nói với chú và dì là nó muốn ra nước ngoài học đại học...”


“Hả?”


“Ra nước ngoài?”


Triệu Vũ vừa từ bên ngoài đi vô cùng với Tần Chi, nghe câu đó, không khỏi cao giọng vài đề-xi-ben.


Khác với vẻ ngạc nhiên của Văn Uyển, trong giọng điệu khiếp sợ của Triệu Vũ có thêm chút chất vấn.


“Chi Chi muốn ra nước ngoài sao không nói gì với chú!?”


Thân thể Tần Chi vô thức run rẩy, nụ cười trên mặt có chút không khống chế được, “Cháu... Ba mẹ chưa... chưa đồng ý...”


Văn Uyển ngồi bên cạnh mẹ Tần, thấy Tần Chi sợ Triệu Vũ, cô bước tới kéo Tần Chi qua, nói với mẹ Tần: “Dì... Lần trước bác sĩ tâm lý nói Chi Tử bị hoảng sợ, thay đổi môi trường sẽ tốt cho sự hồi phục của cô ấy...”


Nói xong, tức giận liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, nói nhỏ vào tai mẹ Tần: “Hơn nữa... dì à, bác sĩ cũng nói Chi Tử cần sự bầu bạn của ba mẹ, nếu trong nhà luôn có người ngoài, Chi Tử sẽ không được tự nhiên....”


Triệu Vũ nghe vậy, sắc mặt tối sầm, ngay sau đó khôi phục trạng thái tự nhiên.


Tần Chi cúi đầu, im lặng bên cạnh mẹ Tần.


“À... Cái này... là dì không ngờ tới, cảm thấy chú của nó cũng là người nhà...”


Văn Uyển im lặng, thầm mắng Triệu Vũ là cầm thú.


Người ta coi anh ta là bạn tri kỷ, anh ta lại lén lút làm hại con gái người ta.


Mẹ Tần nói xong, nhìn Triệu Vũ ngồi bên cạnh có vẻ xin lỗi, “Do anh chị không suy nghĩ kỹ... còn làm phiền em chạy tới chạy lui vì chuyện của con bé... Thật sự là....”


Triệu Vũ nở nụ cười ấm áp như thường lệ, “Không sao... Chúng ta đều là vì Tiểu Chi...”


Nghe vậy, Văn Uyển trợn mắt, mở miệng nói với Triệu Vũ mà không phát ra âm thanh, “Vô sỉ.”


Triệu Vũ không để ý tới sự khiêu khích của Văn Uyển, nhìn đồng hồ, đứng lên, “Công ty của em còn có việc, em đi về trước.”


Nghe vậy, mẹ Tần lập tức kéo ba Tần đi tiễn khách.


“Tiểu Triệu, xin lỗi em....”


“Không sao, anh chị suy nghĩ kỹ chuyện Tiểu Chi ra nước ngoài nhé, cá nhân em không khuyến khích một đứa trẻ rời quê hương đến một nơi xa như vậy... Ở trong nước mà anh chị cũng không yên tâm phải không...”


“Ừ, anh và mẹ nó vẫn đang bàn bạc.”


“Em đi trước đây, có chuyện gì thì cứ gọi cho em.”


Lần này Văn Uyển mới thực sự chứng kiến sự vô liêm sỉ của Triệu Vũ.


Chỉ cần ba mẹ Tần không nói rõ là không cho anh ta tới nhà, anh ta vẫn giả ngu, vẫn coi mình là người nhà.


Thảo nào Tần Chi bị anh ta làm cho điên lên… Nếu là cô, cô cũng sẽ điên.


“Chú Triệu, công việc của chú rất quan trọng… Chú không thân cũng chẳng quen, có ba mẹ lo lắng cho Chi Tử là đủ rồi…”


Văn Uyển nói thẳng, hai vợ chồng họ Tần cũng cảm thấy có gì đó không ổn.


Mẹ Tần không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy con mình đã trì hoãn người ta, “Tiểu Uyển nói đúng, anh chị đã làm phiền em quá nhiều trong thời gian này… Em bận rộn công việc còn lo lắng cho Tiểu Chi… Thật sự xin lỗi……”


Văn Uyển cong môi, “Dì không cần xin lỗi, chú Triệu tự nguyện giúp đỡ...”


Nếu vợ chồng họ Tần có thể chú ý tới khoảng cách giữa Triệu Vũ và Tần Chi, đương nhiên quá tốt… Nhưng cũng không thể ép Triệu Vũ quá mức.


Triệu Vũ nhìn Văn Uyển thật sâu, cuối cùng bước ra ngoài.


Sau khi anh ta rời đi, Tần Chi hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, Văn Uyển thấy thế lắc đầu.


Con người ấy, đạo đức quá cũng không phải là chuyện tốt.


Tần Chi muốn ra nước ngoài để thoát khỏi Triệu Vũ, còn Văn Uyển vẫn kiên trì vô đại học ở nơi khác để tránh Diệp Liệt Thanh.


Cho nên khi phân loại các lớp khoa học và nghệ thuật, cô chọn khoa học mà không có chút do dự.


Tần Chi biết Văn Uyển là một kẻ cặn bã, không có ý định học hành, cố tình còn chọn khoa học khiến người ta hói đầu.


“Tiểu Uyển, cậu... vì sao!?”


Văn Uyển thản nhiên nhếch môi, “Con người tớ thích những dự án thử thách...”


Đương nhiên là để có thể làm cho thành tích kém thực sự, lúc đó mẹ cô sẽ phải tìm mối quan hệ để đưa cô đi chỗ khác, kẻo ở đây làm mất mặt nhà họ Văn.


Diệp Liệt Thanh biết rõ điểm của Văn Uyển, Liễu Nhứ càng biết rõ hơn.


Liễu Nhứ vốn không trông mong Văn Uyển xuất sắc, có mẹ và có anh, đương nhiên cô sẽ không bị đói.


Nhưng sau khi Diệp Liệt Thanh biết, nhíu mày vài ngày, âm thầm tìm hiểu ý đồ của Văn Uyển.


Văn Uyển biết Diệp Liệt Thanh đang nghĩ gì, cô cố ý bóp méo suy nghĩ của Diệp Liệt Thanh, để anh tưởng rằng cô vì ‘tình yêu’, vì bạn trai nhỏ...


Diệp Liệt Thanh đã có phương hướng đi tìm ‘bạn trai nhỏ’ của cô, sẽ không có thời gian để ý tới cô.


Tuy nhiên, trong khi Diệp Liệt Thanh hết lòng vì bạn trai nhỏ ‘toán lý hóa’ của cô, Hoa Nguyên càng bận rộn ở trường, thường không có thời gian ở bên nhau.


Hơn một năm trôi qua, Diệp Liệt Thanh vẫn không tìm ra bông hoa nào.


Trước kỳ thi đại học, Hoa Nguyên cố ý xin nghỉ học để ra gặp Văn Uyển.


Hai người đã hơn một năm không gặp nhau, địa điểm hẹn hò vẫn là bệnh viện của mẹ Hoa Nguyên.


Mẹ Hoa Nguyên đã ngủ, hai người lén lút âu yếm nhau trong góc phòng.


Hoa Nguyên thấy Văn Uyển rõ ràng đã gầy hơn, nhéo mặt cô, “Sao gầy đến vậy? Trên mặt không có thịt... Khi nào thi xong, anh sẽ bù đắp cho em...”


Văn Uyển thành thật để Hoa Nguyên nhéo mặt, ôm eo anh cọ, “Ừm... Huấn luyện viên cũng gầy... Ôm eo cấn tay quá....”


“Cấn tay? Em còn ôm người đàn ông nào không cấn tay? Hở?”


Nói xong, Hoa Nguyên ôm mặt Văn Uyển hôn.


“Ớ... Đừng... Dì vẫn ở đây...”


Vào mùa hè mặc quần áo mỏng, Văn Uyển nắm cổ áo Hoa Nguyên mới vừa cử động cơ thể hai lần đã cảm nhận được vật cứng phía dưới.


“Anh.....”


Sắc mặt Hoa Nguyên không thay đổi, tim không đập nhanh, khẽ cắn môi Văn Uyển, “Em nghĩ lại đi, chúng ta bao lâu rồi chưa làm?”


Chương 116  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin