Chương 119: Muốn khen thưởng cho ông đây hay là bản thân thèm khát...
Đôi môi mỏng của Văn Uyển khẽ cong lên, ôm eo Diệp Liệt Thanh, nhón chân nói nhỏ vào tai anh với giọng điệu dụ dỗ: “Người ta muốn....”
“Ăn dượng....”
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Liệt Thanh tối sầm, bàn tay đang nửa ôm eo Văn Uyển lập tức siết chặt, nhỏ giọng cảnh cáo: “Con bé chết tiệt, bớt làm vậy đi....”
Từ lúc Văn Uyển lên năm thứ ba trung học phổ thông, anh không thường xuyên lôi kéo Văn Uyển làm bậy, nhưng con bé chết tiệt này luôn tán tỉnh anh.
Nghĩ vậy, Diệp Liệt Thanh bế Văn Uyển lên bằng một tay, véo mạnh vào mông cô, ôm cô rời đi, “Bây giờ em cứ lẳng lơ đi... Khi nào em thi xong thì phải chịu đựng.”
“Người ta đâu có... Gần đây thấy dượng vất vả, người ta muốn khen thưởng cho dượng thôi mà...”
Diệp Liệt Thanh nghe cô nói vậy, khóe miệng giật giật, “Muốn khen thưởng cho ông đây hay là bản thân thèm khát... Trong lòng em biết rõ là được...”
“Xí, đói bụng quá! Vừa đói vừa buồn ngủ, về nhà xoa vai, bóp eo cho em đi! Mệt chết đi được!”
Diệp Liệt Thanh lại nhéo cô, “Không về nhà, tôi thuê phòng gần đây....”
“Lưu manh...”
“Ông đây vì ai?”
Liên tục hai ngày, Diệp Liệt Thanh luôn nhìn thấy Triệu Vũ ở cổng trường.
Hai người đều hiểu trong lòng nhưng không nói ra, cầm hoa đứng cùng nhau như tượng điêu khắc, không ai mở miệng nói câu nào.
Văn Uyển bước ra khỏi trường thi, trầm ngâm nhìn hai người giả bộ không quen, trong lòng dâng lên một tia cảnh giác.
“Dượng...”
Diệp Liệt Thanh thấy Văn Uyển không bước tới ôm anh, nhíu mày không vui, “Sao vậy?”
“À... Dượng, mệt quá... Dượng cõng cháu về đi...”
Nói xong, ôm Diệp Liệt Thanh trực tiếp nhảy lên lưng anh, ôm cổ anh nhìn vẻ mặt không thoải mái của Tần Chi, “Chú Triệu... Chi Tử thích hoa hướng dương, không thích bách hợp... Lần sau tặng hoa nhớ hỏi trước...”
Bách hợp, bách hợp, trăm năm hòa hợp.
Có vợ, có gia đình, còn tặng một cô gái hoa này, ý đồ gì đây.
Tuy nhiên, trên mặt Triệu Vũ không hề có chút xấu hổ, chỉ hơi nhếch môi, nói với Văn Uyển: “Hoa này không phải tặng cho Chi Tử....”
Trong khi đang nói chuyện, một người đàn ông xa lạ vội vàng chạy tới, đưa một bó hoa hướng dương cho anh ta.
“Đây mới là hoa dành cho Chi Tử....”
Nói xong, Triệu Vũ lại nhìn hoa bách hợp đỏ trong ngực, “Còn hoa này, có người nhờ tôi đưa cho em....”
Lời này vừa dứt, bốn người ở đây, bao gồm ba mẹ Tần Chi đứng bên cạnh đều mở to mắt.
Tần Chi không cần suy nghĩ cũng biết người mà Triệu Vũ vừa đề cập là ai, nhưng hiện giờ....
Khóe mắt liếc nhìn sắc mặt của dượng Văn Uyển đã thay đổi rõ ràng, lập tức bước tới nhận hai bó hoa trong tay người đàn ông, “Chú Triệu thiên vị... Rõ ràng chú muốn tặng hoa cho Tiểu Uyển còn tìm cớ… Bất công!”
Triệu Vũ bị Tần Chi lật ngược tình thế, cười đầy ẩn ý liếc nhìn cô, không lên tiếng phản bác.
Ngược lại ba mẹ họ Tần ở bên cạnh nhìn Tần Chi trách móc, “Chi Chi, Tiểu Uyển là em gái, con so đo với em gái làm gì?!”
“Mẹ còn nói nữa, chú Triệu và dượng của Tiểu Uyển đều chuẩn bị hoa cho bọn con, ba mẹ chẳng chuẩn bị gì cả....”
Hành động này của Tần Chi khiến mọi người chú ý, Văn Uyển có chút bối rối.
Thấy sắc mặt Diệp Liệt Thanh thay đổi, cô làm nũng cọ cổ Diệp Liệt Thanh, nũng nịu: “Dượng... Chi Tử có hai bó hoa, cháu cũng muốn...”
Diệp Liệt Thanh bình tĩnh nhìn hai bó hoa Tần Chi đang cầm, gật đầu với ba mẹ Tần Chi, “Chúng tôi đi trước.”
“Đi thôi...” Mẹ Tần nheo mắt nhìn Tần Chi, “Con bé Tiểu Chi này, lớn hơn Tiểu Uyển mà không biết nhường em gái...”
Tần Chi cầm hoa không dám nhìn vào mắt ba mẹ, “Nào có, rõ ràng là chú Triệu thiên vị.”
Nghe vậy, Triệu Vũ mỉm cười, “Nếu Tiểu Chi ghen tị, vậy từ hôm nay trở đi, mỗi ngày chú sẽ tặng một bó hoa để bù đắp cho Tiểu Chi...”
“Không cần... Đứa nhỏ này đang hờn mát thôi.”
Diệp Liệt Thanh không để ý đến cuộc trò chuyện của mấy người phía sau, cõng Văn Uyển rời đi, trực giác đàn ông vang lên chuông cảnh báo trong đầu anh.
Diệp Liệt Thanh trả phòng khách sạn tình yêu đã được đặt từ lâu, không nói tiếng nào đưa Văn Uyển ra đảo Phù Dung.
Hồ nước trên đảo ấm vào mùa đông và mát vào mùa hè, Văn Uyển nghĩ đến sự tự do hai tháng sau, sẵn sàng dỗ Diệp Liệt Thanh.
Văn Uyển ngâm trong nước mát, thoải mái thở dài, “À... Dượng, lúc này bác Cả sẽ không đột ngột đến giết chứ?”