Chương 77: Dượng…… Có thứ gì đó chảy ra từ huyệt
“Không về nhà? Vậy đi đâu?”
Văn Uyển cuộn tròn, mệt mỏi và buồn ngủ, bất mãn lẩm bẩm: “Sao thế? Chẳng lẽ hiện giờ dượng yêu em đến mức không thể tự chủ được, không thể rời xa em một giây phút nào!?”
“Muốn bỏ trốn cùng em à?”
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh liếc Văn Uyển, “Nếu em chạy trốn với ông đây, mấy đứa bạn trai nhỏ của em thì sao?”
Văn Uyển thấy Diệp Liệt Thanh lại lôi đề tài lần nữa, siết chặt áo, chặc lưỡi hai tiếng, “Dượng cũng nói là bạn trai nhỏ…… Bọn họ đương nhiên là có hay không cũng được.... Làm sao quan trọng như dượng!”
Diệp Liệt Thanh nghe Văn Uyển nói những lời này, sự u ám trên mặt mới có chút tiêu tán.
“Ông đây quan trọng à?”
“Đương nhiên là quan trọng!”
Văn Uyển trả lời thẳng không cần suy nghĩ “Ở trong lòng Uyển Uyển, nếu dượng không quan trọng… vậy huyệt của Uyển Uyển đang chứa cái gì?”
“A…” Diệp Liệt Thanh cười lạnh, lái xe đi.
“Ớ……”
Văn Uyển thấy viên đạn bọc đường hôm nay không có tác dụng gì với Diệp Liệt Thanh, vô thức nhíu mày, “Dượng…”
Diệp Liệt Thanh không để ý tới cô, thậm chí không thèm nhìn cô.
Văn Uyển không phục, dừng một chút mới sửa giọng, dùng giọng ngọt ngào giả tạo gọi, “Ông xã...”
Ngay khi âm cuối cùng vừa dứt, gương mặt vô cảm của Diệp Liệt Thanh hơi thả lỏng, liếc nhìn Văn Uyển, “Im đi!”
“Đồ cặn bã! Làm xong là trở mặt…”
Diệp Liệt Thanh hung dữ trừng mắt nhìn cô, “Nói thêm nữa, thì tôi sẽ cho em biết thế nào là đồ cặn bã thực sự.”
“Chậc chậc chậc…… Đã như vậy rồi mà dượng vẫn cảm thấy mình là người tốt à?”
Văn Uyển nghiêng đầu nhìn Diệp Liệt Thanh, không ngừng nói, “Không những ngoại tình trong hôn nhân…… mà đối tượng ngoại tình còn là cháu gái của vợ mình…… Dượng đúng là người tốt……”
Gần nửa năm nay, Diệp Liệt Thanh đã sớm miễn nhiễm với giọng điệu xỏ xiên của Văn Uyển.
“Nếu tôi là người tốt, em sẽ thích tôi chắc?”
Nói xong, Diệp Liệt Thanh không khỏi nghĩ tới thằng nhóc mới lớn Lục Vân Tiêu, “Tôi không thích Lục Vân Tiêu……”
Nghe vậy, Văn Uyển nhún vai, thản nhiên nói: “Không thích thì cứ không thích…… Người ta đâu yêu cầu dượng thích……”
Diệp Liệt Thanh liếc nhìn Văn Uyển, nhàn nhạt nói: “Em biết tôi đang nói cái gì……”
Đôi mắt Văn Uyển hơi lóe lên, đột nhiên cười tươi rói tiến lại gần Diệp Liệt Thanh, “Dượng, em cũng không thích Văn Tuyết……”
Diệp Liệt Thanh nhìn thẳng phía trước, ánh mắt khẽ nhúc nhích, im lặng một lúc mới hỏi ngược lại: “Sao? Hy vọng ông đây ly hôn với cô ta?”
“Hửm? Em không nói thế nha…… Em chỉ không thích bà ta……”
Văn Uyển trả lời thật thật giả giả, Diệp Liệt Thanh nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Ly hôn rồi thì em lấy tôi!?”
“Không lấy!”
Văn Uyển thấy sắc mặt người đàn ông lập tức tối sầm, ôm cằm khó hiểu, “Người ta nói hôn nhân là nấm mộ, dượng đã vào mộ một lần, tại sao còn muốn vào lần thứ hai? Hơn nữa…… kết hôn hay không, chẳng lẽ trì hoãn chuyện dượng chịch em à? Bây giờ dượng đang kết hôn, không phải cũng chịch em vừa sướng vừa vui hay sao?”
Diệp Liệt Thanh nghiêm mặt, không trả lời Văn Uyển, im lặng lái xe vào núi.
Tuyết rơi nhiều, đường núi vô cùng gập ghềnh và khó đi, xung quanh trắng xoá, không thấy rõ đường đi bên ngoài.
Trên đường núi, Văn Uyển mệt mỏi cả buổi chiều, không chịu nổi sự xóc nảy, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, trời đã tối hoàn toàn.
Xe ngừng ở trong núi tối tăm, không thấy bóng dáng Diệp Liệt Thanh đâu cả.
Văn Uyển nhìn xung quanh, có ánh sáng lờ mờ trong màn tuyết trắng xóa.
“Đội trưởng Diệp… Nhà trên cây đã được sắp xếp xong rồi… Hai ngày nay tuyết lớn, đừng xuống dưới……”
Người đàn ông mặc áo khoác bông thật dày, đưa cho Diệp Liệt Thanh hai cái áo mưa.
Diệp Liệt Thanh gật đầu, “Tuyết lớn quá, đã làm phiền anh.”
“Ha ha…… Không phiền, không phiền, thiếu cái gì thì gọi điện thoại là được, đội trưởng Diệp chơi vui vẻ nhé……”
Lúc Văn Uyển xuống xe, nghe thấy người đàn ông lớn tiếng nói câu đó, sắc mặt lập tức sa sầm, nghiến răng hét lên: “Diệp Liệt Thanh……”
Vẫn còn tuyết rơi nhẹ, Diệp Liệt Thanh rũ áo mưa, khoác lên người Văn Uyển, “Trên núi lạnh, quấn chặt vào… Trùm đầu lại… Coi chừng gió…”
Văn Uyển nghe Diệp Liệt Thanh lải nhải như một người mẹ già, ngẩng đầu nhìn xung quanh dưới ánh sáng yếu ớt.
Một căn nhà gỗ ẩn sâu trong núi, không dễ thấy, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra.
Diệp Liệt Thanh tròng cả hai áo mưa lên người Văn Uyển, nhân dịp Văn Uyển nhìn xung quanh, anh thò tay vào túi áo Văn Uyển, lấy di động ra, nói với sắc mặt không thay đổi: “Đường núi vừa ướt vừa trơn khó đi… Để tôi cõng em lên.”
Văn Uyển nhìn ngọn núi đen kịt, cúi đầu nhìn thân thể cồng kềnh bị bọc như chim cánh cụt, bĩu môi oán giận: “Mùa đông mà chạy vô núi làm gì?”
Vừa lạnh vừa bất tiện, núi bị tuyết phủ đầy, không đi đâu được.
Diệp Liệt Thanh không lên tiếng, ngồi xổm xuống để Văn Uyển leo lên.
Văn Uyển không khách sáo, trực tiếp nhảy lên lưng Diệp Liệt Thanh, hai tay vòng qua cổ anh, “Dượng… Không phải dượng định bán em cho một gia đình nào đó trên núi để làm con dâu nuôi từ bé đó chứ?!”
“A…… Ai dám mua tổ tông về thờ?”
Đường núi được đào thủ công, uốn lượn lên núi.
Văn Uyển ôm cổ Diệp Liệt Thanh, tựa vào vai Diệp Liệt Thanh cắn tai anh, “Vậy…… Dượng cũng không dám à?”
Tai Diệp Liệt Thanh nóng lên, chưa kịp nói chuyện.
Cái lưỡi ướt át mềm mại của Văn Uyển đã liếm vành tai người đàn ông, thì thầm: “Em tưởng dượng ước gì có thể nhốt Uyển Uyển lại rồi chịch……”
Diệp Liệt Thanh dùng bàn tay to bóp đùi Văn Uyển thật mạnh, khàn giọng quát lớn: “Đừng lẳng lơ……”
“Ưm…… Dượng…… Có thứ gì đó chảy ra từ huyệt……”
Tiếng rên rỉ của Văn Uyển khiến Diệp Liệt Thanh hơi mất thăng bằng.
Diệp Liệt Thanh cõng cô, không biết đi bao lâu mới thả Văn Uyển xuống.
Xung quanh căn nhà trên cây tối như mực, xòe tay cũng không thấy năm ngón tay, nhưng Diệp Liệt Thanh lại mở cửa một cách dễ dàng.
Văn Uyển vừa bước vào đã nhìn thấy túi đựng tài liệu trên bàn trà, cùng với vài túi đựng quần áo trên sô pha, ánh mắt nhúc nhích, sờ túi theo thói quen, lập tức nhíu mày, “Di động của em mất rồi…”
“Tối nay muốn ăn gì?!”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, Diệp Liệt Thanh nhìn Văn Uyển đang vội vã, nhẹ nhàng nói: “Chắc rớt trong xe……”
“Không thể nào, em có cầm lúc xuống xe……”
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh dừng lại một chút, “Có thể là rớt trên đường lên núi…… Ban ngày rồi đi ra đường xem thử……”
Văn Uyển lục cái túi trống rỗng, nhíu mày giống hình chữ xuyên, “Sao rớt ra được……”
Diệp Liệt Thanh không để ý tới Văn Uyển, lập tức thay quần áo, vào phòng bếp, “Trên lầu có máy tính và máy tính bảng, có thể lên mạng chơi game trực tuyến…”
Nghe vậy, Văn Uyển nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Liệt Thanh đầy nghi ngờ, “Lỡ như có ai tìm em thì sao……”
Diệp Liệt Thanh buộc tạp dề, “Ai sẽ tìm em? Mẹ em ở nước ngoài, tôi đã nhắn với nhà cũ rồi…… Thành thật ở đây đi, không có ai tìm em trước Tết đâu…”
“Ai nói sẽ không có người tìm……”
Văn Uyển nói nửa chừng mới chú ý tới hai chữ ‘trước Tết’ trong lời nói của Diệp Liệt Thanh.
“Trước Tết? Ý của dượng là, em phải ở đây…… cho đến Tết?!”