Chương 42: Tiểu Uyển, trên cổ cháu là...
Văn Tuyết thình lình nghe Văn Uyển nhắc tới chuyện năm đó, biểu cảm oán hận trên mặt không hề tan biến, vẻ mặt đặc biệt dữ tợn trừng mắt nhìn Văn Uyển.
“Ngày nào mày cũng buồn chán, thì bảo mẹ mày đăng ký vài lớp học thêm đi!! Đừng ở nhà nhảy nhót lung tung và gây ồn ào như con khỉ!”
“Chỉ cần có mặt mày ở trong căn nhà này, cả ngày đều không yên ổn!”
Văn Tuyết gần như căng mặt hét ra câu cuối cùng.
Lâm Quyên vừa rồi bị hai vợ chồng Văn Tuyết và Diệp Liệt Thanh làm mất mặt, đột nhiên nghe thấy những lời này, sự ức chế trong lòng thoáng giảm bớt một chút.
Trong nhà họ Văn, bà ta không làm gì được Văn Tuyết, chẳng lẽ không quản lý được một đứa cháu.
Lâm Quyên xụ mặt, tức giận quở mắng Văn Uyển: “Tiểu Uyển! Cô của cháu nói rất đúng, cháu đi học bao lâu rồi!? Hở chút là xin nghỉ. Trung học phổ thông là giai đoạn quan trọng, hơn nữa, cháu xem thành tích của cháu kìa, nếu mẹ cháu bận rộn mỗi ngày, không có thời gian quản cháu, bác sẽ quản giúp!”
“Bắt đầu từ hôm nay, bác sẽ thuê vài gia sư cho cháu, mỗi tối sau khi tan học, sẽ kèm cháu làm bài tập về nhà…… Cuối tuần cũng vậy.”
Lời còn chưa dứt, Văn Uyển đã cười lạnh, vạch trần thủ đoạn nhỏ của Lâm Quyên, “Bác gái…… Cô và dượng cháu xúc phạm bác, không nể mặt bác, bác không dám làm gì bọn họ, cho nên trút giận lên cháu à?!”
“Tưởng cháu là quả hồng mềm dễ bắt nạt chứ gì!?”
“Cháu! Vô văn hoá……”
Lâm Quyên chỉ vào Văn Uyển muốn mắng, nhưng chưa kịp mắng câu kế tiếp, ba chị em dâu đồng loạt nhìn Lâm Quyên.
Diệp Liệt Thanh vốn đang ở trong bếp, không quan tâm đến tiếng ồn ào trong phòng khách, cũng đi ra.
Bốn người nhìn chằm chằm Lâm Quyên, không ai nói câu nào, nhưng dường như đã nói hết mọi thứ.
Lâm Quyên nhìn thấy ánh mắt của mọi người, cảm thấy nhục nhã từ chân vọt lên mặt, mặt đỏ tựa như bị người ta tát mấy cái thật mạnh.
“Được rồi… Được rồi… Được rồi…… Tôi không quản được nhà họ Văn mấy người! Tôi đi!”
Văn Uyển bắt chéo chân, vui vẻ nhìn Lâm Quyên "chạy trối chết": “Hừ…… Lấy cọng lông gà làm cờ lệnh chỉ huy, thật sự coi mình là bà chủ của nhà họ Văn à!?”
Thím Ba nhẹ nhàng trừng mắt nhìn Văn Uyển, nhỏ giọng nói: “Tiểu Uyển……”
“Cháu biết rồi, cháu không nói nữa, ai bảo bà ta tự động ra oai ta đây vai vế lớn……”
Nhiều năm qua, cả nhà họ Văn đối xử với bà ta giống như bà ta có địa vị cao, cũng do mấy thím rộng lượng không so đo với bà ta.
“Tiểu Uyển, dù thế nào đi nữa, bác ấy cũng là người nhà họ Văn, ở trong nhà gây gổ sao cũng được, khi ra ngoài……”
“Được rồi thím Hai, cháu không ngu.”
Mọi người khiển trách Văn Uyển vài câu mang tính tượng trưng, chẳng có ai quan tâm đến "chị dâu Cả".
Mông của Văn Tuyết vô cùng đau đớn, không có thời gian để ý tới cuộc tranh luận của Lâm Quyên và Văn Uyển, khập khiễng đi theo Diệp Liệt Thanh vào bếp.
*
Văn Uyển nhàn nhạt liếc nhìn phòng bếp, rồi quay lại.
Với đầu óc nhỏ như nắm tay của Văn Tuyết, bây giờ ả tìm Diệp Liệt Thanh muốn nói gì, cô dùng đầu ngón chân cũng đoán được.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc, trong bếp vang lên tiếng ồn ào.
Đương nhiên người gây chuyện chỉ có Văn Tuyết, từ đầu tới cuối Diệp Liệt Thanh không nói lời nào.
“Diệp Liệt Thanh, anh khốn kiếp! Đêm qua giày vò bà đây như vậy, sáng sớm lại trưng ra bộ mặt chết cho ai xem!?”
Trong phòng bếp, giọng nói hùng hổ của Văn Tuyết liên tục vang lên khiến ba người thím nhíu mày.
Thím Ba nhìn Văn Uyển bên cạnh, “Văn Tuyết chẳng biết chừng mực gì cả...”
Nghe vậy, thím Hai cười lạnh, “Cô ta mà biết chừng mực cái gì, năm đó hãm hại Diệp Liệt Thanh như thế, thím còn trông mong cô ta hiểu hai chữ ‘chừng mực’ à!?”
“Được rồi... Hai người bớt tranh cãi đi, ở đây còn có trẻ con.”
Văn Uyển vểnh tai nghe một hồi, cũng không nghe được cái gì cụ thể, trong lòng rất ngứa ngáy.
“Thím Hai... Năm đó cô cháu đã làm gì!?”
Thím Ba giơ tay vỗ nhẹ vào lưng Văn Uyển, “Con bé này... Cháu quan tâm đến chuyện người lớn làm gì!?”
“Thì tại cháu tò mò.”
“Đi đi đi, con nít bớt tò mò chút.”
Thím Ba mới nói xong, thoáng thấy dấu hôn xanh tím trên cổ Văn Uyển, sắc mặt đột nhiên thay đổi, “Đợi chút, Tiểu Uyển, trên cổ cháu là...”
Chưa nói xong, Diệp Liệt Thanh ở đầu bên kia bưng cháo hô: “Tiểu Uyển... Lại đây ăn.”
Văn Uyển quấn chăn, giơ tay sờ cổ, nói: “Khi sáng, người cháu lúc nóng lúc lạnh, dượng không biết cháu bị sao nên véo hai cái... Đau muốn chết!”
Làm cả buổi sáng, cơ thể cũng không phải lúc nóng lúc lạnh.
“Cái này... Liệt Thanh nặng... tay quá...”
“Hờ...”
Văn Uyển thở dài đứng dậy, cười nhìn Diệp Liệt Thanh nói: “Ai bảo đó là dượng cháu... Cháu không thể cắn dượng...”
Diệp Liệt Thanh nghe Văn Uyển nói chữ "cắn", lông mày giật mạnh, “Mau qua đây ăn, chút nữa tôi phải đi làm...”
Văn Uyển bĩu môi, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đi làm quan trọng hay là cháu quan trọng?”
“.....”
Văn Tuyết ôm eo đi ra, nghe thấy câu này của Văn Uyển thật thật giả giả, “Văn Uyển!”
Văn Uyển tựa như không nghe thấy gì, nhìn vết xước đỏ tươi trên mặt Diệp Liệt Thanh, đôi mắt tối sầm, tiến đến gần Diệp Liệt Thanh thổi cho anh, lên tiếng trách móc: “Cô! Cô đã làm gì vậy! Mặt dượng như thế này làm sao đi ra ngoài!?”
“Cô có thể làm người bình thường mỗi ngày hay không!? Buổi sáng không la lối khóc lóc thì mắng mỏ! Ngay cả mấy người đàn bà đanh đá ngoài đường cũng không có nhiều sức như cô!”
Đây là lần đầu tiên Văn Tuyết bị mắng là người đàn bà đanh đá, tức giận, “Con khốn kia, mày đang nói ai!?”
“Cô mắng ai là con khốn!!?”
Văn Uyển vốn tức giận khi thấy bộ dạng thê thảm của Diệp Liệt Thanh, bây giờ bị Văn Tuyết mắng như vậy, cô cũng cực kỳ tức giận, “Nếu cô bị mãn kinh sớm thì nên đến bệnh viện khám, có bệnh thì phải chữa, đừng nổi điên ở trong nhà mỗi ngày!”
Văn Tuyết bị ba chữ "mãn kinh sớm" kích thích cơn điên, “Con khốn, mày nói thêm một câu nữa xem!? Tao xé rách miệng mày liền!”
Diệp Liệt Thanh đặt cháo nóng xuống, đứng che trước mặt Văn Uyển, “Náo loạn cả sáng còn chưa đủ phải không!?”
Văn Tuyết thấy Diệp Liệt Thanh che chở Văn Uyển, càng điên tiết hơn, “Con khốn, con khốn! Chết đi, chết đi, chết hết đi!”
Ba người ngồi trong phòng khách bước tới kéo Văn Uyển qua một bên, đều cau mày nhìn Văn Tuyết đã hoàn toàn điên cuồng.
Im lặng hồi lâu, thím Ba mới nói, “Mọi người có cảm thấy... Văn Tuyết hơi không ổn không?”
“Đâu cần chúng ta cảm thấy...”
Trước kia Văn Tuyết điên thì điên, ầm ĩ thì ầm ĩ, nhưng vẫn giữ là tiểu thư nhà danh giá, cho dù tức giận cũng không thô lỗ như bây giờ, giống như Văn Uyển đã nói, còn không bằng mấy người đàn bà đanh đá ngoài đường.
Thấy vậy, trong mắt Văn Uyển hiện lên một chút thâm ý, thấp giọng hỏi: “Không phải cô đã chạm vào cái gì không nên chạm ở bên ngoài đó chứ!?”