Chương 86: Tối nay đừng gặp dượng con
Văn Uyển xấu hổ cười hai tiếng, “Tại bác là bác Cả của con… He he… Đương nhiên bác Cả của con có cốt cách tao nhã, đẹp trai ngời ngời như thế, nhất định là một người cởi mở! Đúng vậy!”
"....."
Văn Quốc Đống cười lạnh trước lời khen của Văn Uyển, “Tối nay thành thật chút đi.”
“Hở? Bác Cả đừng nói bậy nha, con không thành thật chỗ nào?”
Văn Quốc Đống trầm mặc một lát, ném ra một câu, “Tối nay đừng gặp dượng con.”
“Hả?”
Thấy Văn Uyển không chịu nghe theo, còn muốn dây dưa, Văn Quốc Đống trực tiếp ra lệnh đuổi cô, “Được rồi, con có thể đi ra.”
Văn Uyển lặng lẽ trợn mắt, “Đây là thái độ cần người khác giúp à? Xứng đáng bị mấy cô gái trẻ ghét…”
“Ồ, dượng con được mấy cô gái trẻ thích, thích đến mức tìm người làm hại nó…”
Nghe vậy, sắc mặt Văn Uyển thay đổi, “Ý bác là gì!?”
Văn Quốc Đống cất hồ sơ, chuyển chủ đề không chút dao động: “Lát nữa bác sẽ gửi địa chỉ cho con, cho con nhiều nhất là năm ngày.”
Văn Uyển cau mày bất mãn, biết Văn Quốc Đống không phải như Diệp Liệt Thanh, nếu ông không muốn nói, cho dù cô chết ở đây thì ông cũng sẽ không nói ra.
Văn Uyển ủ rũ rời khỏi phòng làm việc, đi chưa được mấy bước đã nghe thấy giọng nói õng ẹo giả tạo của Văn Tuyết.
“A Thanh, anh Cả nói đã giới thiệu hai tiên sinh xem chuyện đó cho em, bảo chúng ta lên núi đi gặp mấy lão tiên sinh đó vào ngày mùng ba hoặc mùng bốn…”
“Đúng lúc mấy ngày nay không có việc gì, chúng ta trở về chuẩn bị, mùng ba sẽ lên núi…”
Đối với sự dịu dàng hiếm có của Văn Tuyết, gương mặt Diệp Liệt Thanh vẫn lạnh lùng, cho dù đối phương đề cập đến Văn Quốc Đống, anh vẫn thờ ơ, “Không rảnh, muốn đi thì tự cô đi.”
“A Thanh, chúng ta không còn trẻ nữa, nếu không chịu có con, sau này sẽ thật sự không thể có được nữa……”
“Bác sĩ nói phụ nữ trên 35 tuổi là sản phụ cao tuổi, chất lượng tinh trùng của đàn ông cũng sẽ giảm theo tuổi… Nếu không có con, chẳng lẽ chúng ta muốn cô đơn cả đời?”
Văn Tuyết dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục cũng không thể lay chuyển được Diệp Liệt Thanh, trong lòng dâng lên chút tức giận, “Anh không thèm đồ của nhà họ Diệp, nhưng tôi phải nghĩ đến nhà họ Văn! Anh thử nhìn đi, trong toàn bộ nhà họ Văn, ngoại trừ người phụ nữ không có đầu óc Văn Tinh kia làm quả phụ góa chồng, những gia đình khác đều sinh ba đến năm đứa con……”
“Anh cho rằng bọn họ sinh nhiều như vậy vì cái gì? Chỉ nói đến Liễu Nhứ, anh Năm chết sớm, nếu giữ được đứa bé trong bụng chị ta, gia sản của nhà họ Văn có lẽ sẽ không chừa lại chút nào cho tôi. Tôi làm nhiều như vậy vì cái gì!? Không phải vì gia đình chúng ta hay sao!”
Diệp Liệt Thanh nghe những lời điên cuồng của Văn Tuyết, không giấu được sự chán ghét trong mắt, “Văn Tinh là chị ruột của cô, đứa bé mà Liễu Nhứ bị mất là cháu trai của cô! Ở trong lòng cô, bọn họ đều là chướng ngại vật trong cuộc tranh giành gia sản của cô à!?”
Nhắc tới chuyện này, ánh mắt Văn Tuyết càng thêm cực đoan, “Tại sao bọn họ không phải!? Rõ ràng ba mẹ thích tôi từ nhỏ đến lớn, nhưng bọn họ lại không giao nhà họ Văn cho tôi! Anh Cả thì thôi đi! Anh ấy họ Văn, nhưng Liễu Nhứ thì sao! Bọn họ tình nguyện giao cho người ngoài mà không cho tôi!”
Diệp Liệt Thanh không đợi Văn Tuyết nói xong, đẩy ả ta ra, định rời đi, ai ngờ mới vừa đi được hai bước đã bị Văn Tuyết ôm chặt eo từ phía sau, “Anh không thể đi! Sáng mai về nhà với tôi!”
“Buông ra!”
“Không!!” Văn Tuyết nghiến răng, giọng căm hận nói: “Nếu anh không đi với tôi, tôi sẽ kể cho ba anh nghe những chuyện anh đã làm mấy năm nay!”
“Tôi biết gần đây anh đóng vai người con hiếu thảo là vì cái gì, nếu nói cho ông ấy biết mấy năm nay anh đã làm gì, anh đoán xem ông ấy còn tin anh không?”
Văn Tuyết vùi đầu vào lưng Diệp Liệt Thanh, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Diệp Liệt Thanh.
Sau một hồi im lặng mới nghe Diệp Liệt Thanh lên tiếng, “Văn Tuyết… Tốt nhất là cô đừng quản chuyện của tôi…”
“A, Diệp Liệt Thanh… Chẳng lẽ anh muốn giết tôi!? Anh có gan làm chuyện đó à?”
Văn Tuyết cười khinh thường, “Không nói đến gì khác, anh có dám ly hôn với tôi không?”
Vừa dứt lời, Diệp Liệt Thanh nắm tay Văn Tuyết ném ả ta qua một bên.
“Văn Tuyết, thông minh lên! Không có nhà họ Văn, cô chẳng là gì cả!”
Gương mặt Diệp Liệt Thanh xanh mét, ném Văn Tuyết ra, rời đi không hề quay đầu lại.
Văn Uyển ở sau cột đá bên cạnh nghe hết cuộc tranh cãi của hai người, ánh mắt tràn đầy hung ác và nham hiểm, Văn Tuyết còn nghĩ đến chuyện có con với Diệp Liệt Thanh để tranh giành gia sản.
Em trai và em gái của cô ra đời sẽ chặn đường ả… Một khi đã như vậy…
Nếu khiến cho ả ta cút ra khỏi nhà họ Văn với hai bàn tay trắng, chẳng phải là còn khó chịu hơn giết ả ta.
Văn Uyển nhìn bóng lưng hai người rời đi, nắm chặt tay, hèn gì lúc trước Diệp Liệt Thanh ngoan ngoãn như thế, hóa ra là vì có nợ đào hoa bên ngoài … nên mới cẩn thận dỗ dành cô.
Nghĩ vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Uyển càng giãn ra, “Đồ chó, dượng muốn ăn chả thì đừng trách em ăn nem!”
Sáng sớm ngày mùng một tháng giêng.
Đại sảnh của nhà họ Văn ồn ào náo nhiệt không ngừng, Văn Uyển ở trong từ đường đến hơn 3 giờ sáng mới được Văn Quốc Đống đặc biệt cho phép trở về ngủ một lát.
Vừa nằm xuống chưa được hai tiếng, đại sảnh dưới lầu đã ầm ĩ.
“Văn Quốc Đống! Anh điên rồi phải không!? Anh dám lén đi gặp con nhỏ nhà quê đó!”
Lâm Quyên tức giận, mặt đỏ bừng, chỉ vào Văn Quốc Đống vừa từ bên ngoài trở về mắng to, “Văn Lê là một đứa trẻ, nó nghịch ngợm thì thôi đi, anh cũng làm theo nó!?”
Văn Quốc Đống nhận khăn từ tay bảo mẫu để lau mồ hôi, không thèm nhìn Lâm Quyên đang cực kỳ tức giận, “Con trai của cô thích.”
“Con trai tôi?” Lâm Quyên nghe câu đó, tâm trạng hoàn toàn sụp đổ, “Chẳng lẽ nó là con của một mình tôi!? Văn Quốc Đống! Tôi nói cho anh biết, tôi không đồng ý! Cô gái kia đừng hòng bước vào nhà chúng ta!”
Bên này vừa gây gỗ xong, bên kia Văn Tuyết nắm chặt cánh tay Diệp Liệt Thanh bước vào.
“Anh Cả, tự anh nói với Diệp Liệt Thanh đi! Có phải anh bảo bọn em lên núi Thanh Dương không?!”
Văn Quốc Đống nghe tiếng ồn ào khắp phòng, nhíu mày, kìm nén sự thiếu kiên nhẫn, liếc nhìn Văn Tuyết, “Đối phương bằng lòng gặp em là vì giao tình… Nhưng đối phương có chịu giúp hai đứa hay không còn tùy thuộc vào bản lĩnh của em.”
Văn Tuyết hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Liệt Thanh, “Nghe thấy chưa!? Bây giờ đi về cùng tôi để chuẩn bị, anh lên núi với thái độ thế này, có tin tôi……”
“Được rồi!”
Không chờ Văn Tuyết nói hết lời, Văn Quốc Đống đã lên tiếng trước, “Có chuyện gì thì về nhà hai đứa nói! Tết nhất đừng ở đây làm người khác khó chịu!”
Nói xong, liếc nhìn Lâm Quyên bên cạnh, cũng lạnh lùng nói: “Nếu cô không muốn ở đây, có thể về nhà mình.”
Sau khi nói xong câu đó, Văn Quốc Đống xoay người đi vào phòng làm việc.
Để lại ba người phía sau với sắc mặt khác nhau.
Văn Uyển đứng ở đầu cầu thang nhìn chằm chằm bàn tay Văn Tuyết đặt trên cánh tay Diệp Liệt Thanh, cười lạnh: “Cô đã làm nhiều chuyện ác như vậy, giờ mới nghĩ đến chuyện lên núi lạy Phật à? Không sợ mình làm bậy quá nhiều, Phật Tổ cũng ghét bỏ cô hay sao.”