Chương 118: Chờ em thi xong, anh có chuyện muốn nói với em
Tuy Văn Uyển nhận bao lì xì nhưng không mở ra, cô cất nó ngay ngắn trong tủ trong phòng ngủ, định chờ Hoa Nguyên nhập ngũ sẽ trả lại.
Sắp tới kỳ thi đại học, Diệp Liệt Thanh hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, mỗi ngày ở nhà nấu ăn cho Văn Uyển, canh chừng cô học hành.
Ở nhà cũ của nhà họ Văn, mỗi đứa trẻ trước khi thi đại học đều được tổ chức một “buổi lễ trước kỳ thi” hoành tráng.
Lần này Liễu Nhứ vẫn không rảnh, Văn Quốc Đống đành phải chọn thím Ba giúp xử lý.
Kể từ khi Văn Uyển bị bắt cóc, cô rất ít khi đến nhà cũ của nhà họ Văn vào ngày lễ.
Lần này phải tới, nếu không, theo lời của Diệp Liệt Thanh, trừ phi cô ly khai tổ tiên, không còn mang họ Văn nữa.
Nhà cũ của nhà họ Văn vẫn có cả đống người tụ tập, bởi vì liên quan đến ‘sự kiện lớn’, các anh chị họ đều trở về chia sẻ kinh nghiệm trước đây.
“Đừng căng thẳng… Thi được hay không cũng không quan trọng, chỉ cần đừng làm bản thân thất vọng… Không cần có áp lực trong lòng.”
“Áp lực cái gì… Cho dù con cháu nhà họ Văn thi kém, chẳng lẽ sợ không có lối thoát?”
“Đúng đúng đúng… Đừng sợ… Biết thì trả lời, không biết thì để trống…”
“Mấy đứa có phải là anh trai đứng đắn không!”
“Tiểu Uyển muốn vào đại học Hán ở tỉnh Giang phải không? Tiểu Uyển có thể…”
“Đại học Hán? Xa nhà vậy à? Mẹ em đồng ý ư!?”
Văn Uyển ngồi trong đám đông, không nhịn được nở nụ cười giả tạo, đột nhiên khóe mắt nhìn thấy Văn Lê đang ngồi trong góc mỉm cười với vẻ mặt rạo rực.
“Ủa… Anh Lê, sao anh lại cười thô bỉ?! Chẳng lẽ anh đã bắt cóc vợ người khác?”
Nghe vậy, người đàn ông đang nghiện di động mới ngẩng đầu lên, hung dữ trừng mắt nhìn Văn Uyển, “Bao năm qua chẳng bao giờ nghe được lời nào hay ho từ miệng em!”
“Ai da… Tại anh rúc ở trong góc cười lấm la lấm lét…”
Văn Lê tức giận trợn mắt nhìn Văn Uyển, tiếp tục nghịch di động: “Hiện giờ em là nhân vật chính trong nhà… Không so đo với em! Em đó, kiên định trong lòng đi! Anh Ba nói rất đúng, cho dù em ở trường thi ngủ từ đầu đến cuối cũng có dượng bảo bọc cho em…”
Tất cả mọi người có mặt đều nghe thấy sự chua chát và bất mãn trong giọng điệu này.
Năm đó Văn Lê thi trượt đại học, người nhà họ Văn… đặc biệt là Văn Quốc Đống, hầu như luôn có thái độ thờ ơ, không hỏi gì.
Còn Văn Uyển, không những mẹ Văn Uyển sẽ không mặc kệ, với sự thương yêu của Diệp Liệt Thanh đối với Văn Uyển trước đây, tuyệt đối sẽ không để Văn Uyển không có lối thoát sau này.
Cho dù không có cách nào, Diệp Liệt Thanh cũng có thể mở đường cho Văn Uyển chỉ bằng một bước.
Nghe Văn Lê nói vậy, Văn Uyển im lặng, cô luôn biết các anh chị em trong nhà tránh lui tới với Văn Lê nếu có thể tránh được.
Cho nên năm đó không có ai mở lời giúp anh ta.
Văn Uyển hếch cằm, “Chậc… Ai bảo lúc trước anh không lấy lòng dượng…”
Văn Lê chưa kịp mở miệng, Lâm Quyên từ xa hùng hổ lao tới, giật di động của Văn Lê, giọng the thé: “Chút nữa sửa soạn, tối nay đến nhà cậu Hai của con…”
“Mẹ! Mỗi ngày mẹ quản nhiều như vậy có mệt không?! Con và Bối Nhi đã kết hôn! Dù mẹ không hài lòng cô ấy thì tụi con cũng đã kết hôn! Mẹ còn muốn thế nào nữa!?”
Mọi người nghe vậy đều khiếp sợ trợn mắt.
Văn Uyển sửng sốt một giây mới định thần lại, “Tốt lắm! Anh Văn Lê, anh không nói gì thì thôi, cứ mở miệng là trở thành bom tấn!! Chuyện xảy ra khi nào?! Em là người cuối cùng biết vụ này à!?”
Nhưng nhìn vẻ mặt của các anh chị khác, hình như cũng mới biết…
Không tệ, không tệ… Chứng tỏ cô chưa bị gạt ra khỏi nhà họ Văn.
Văn Lê chưa kịp lên tiếng, Lâm Quyên đã nổ tung giống như mèo bị dẫm đuôi, “Tôi không đồng ý cho nó vào nhà, người phụ nữ kia không phải là vợ của Văn Lê!”
Nhắc tới người phụ nữ kia, Lâm Quyên không ngăn được cơn tức giận trong lòng. Lúc trước Văn Lê lừa bà đến gặp ba mẹ của người phụ nữ đó, bà chưa kịp hoàn hồn đã dẫn người ta đi đăng ký kết hôn khiến bà trở tay không kịp, còn Văn Quốc Đống không có thái độ nào đối với chuyện này.
Chấp nhận người phụ nữ kia, còn để cô ta ở trong nhà, có trời mới biết hơn một năm nay bà đã tức giận đến mức nào ở trong lòng.
“Mẹ!!”
“Con câm miệng đi!”
Lâm Quyên nổi giận đùng đùng kéo Văn Lê ra ngoài, “Nếu con không cưới con nhỏ kia, ba con đâu có thường xuyên vắng nhà? Không phải là vì không muốn nhìn thấy nó hay sao?!”
“Bây giờ nhà cũ của nhà họ Văn có chuyện gì ba con cũng giao cho người ngoài, không giao cho mẹ! Chẳng lẽ không phải tại con!?”
Cho dù hai mẹ con đã đi xa, người ở đây vẫn còn nghe thấy giọng chửi bới của Lâm Quyên.
“Chậc chậc……” Văn Uyển chống cằm, cười đầy ẩn ý, “Nhà chúng ta đúng là càng ngày càng náo nhiệt……”
Nghe vậy, chị họ bên cạnh Văn Uyển xoa trán, “Chứ gì nữa, một bác gái, một cô út, cộng thêm em, gia đình này đã đủ náo nhiệt… Giờ lại thêm một người nữa, sau này đừng nghĩ đến sự bình an trong nhà này…”
“Ây da, làm gì có… Nhà chúng ta nhiều người thì càng thịnh vượng! Dân số đông đúc! Biết đâu không bao lâu nữa, chúng ta được lên chức…”
Hai mắt Văn Uyển tỏa sáng, gương mặt đầy hưng phấn, “Em còn trẻ mà đã làm cô… Có chút lo lắng trong lòng…”
Mọi người nghe thấy những lời này, không biết Văn Uyển tính toán làm gì, vừa rồi bác gái vừa nói không thích vợ của Văn Lê.
Văn Uyển thì ngược lại, trực tiếp thu xếp cháu trai cháu gái cho người ta.
Cái nhà này… thật náo nhiệt.
“Tiểu Uyển…”
Diệp Liệt Thanh gọi Văn Uyển từ xa, “Bác Cả của cháu muốn cháu tới từ đường…”
Văn Uyển hiện giờ đang có tâm trạng tốt nên không so đo những quy tắc phức tạp trong nhà, chạy thẳng vào lòng Diệp Liệt Thanh, “Dượng… Hôm nay dượng đẹp ghê…”
Mắt phải Diệp Liệt Thanh không khỏi giật giật, “Lại muốn gây chuyện gì nữa?”
“Không có! Cháu cảm thấy dượng của cháu quý phái, thanh cao, phong lưu, phóng khoáng, tuấn tú, lịch sự, văn võ song toàn…”
“Dừng lại ngay… Nói đi… Lại chọc ai……”
Diệp Liệt Thanh nghĩ đến Lâm Quyên sừng sộ trên đường, vẻ mặt anh thờ ơ, “Đừng để ý tới chị ấy… Chỉ cần cháu không dẫm lên đầu bác Cả của cháu làm trời làm đất, người bình thường sẽ không làm gì được cháu…”
“Úi… Dượng tốt quá… Cháu biết dượng thương cháu nhất…”
Văn Uyển bám dính lên người Diệp Liệt Thanh, không thèm để ý đến những người khác trong nhà cũ.
Diệp Liệt Thanh hung dữ liếc cô, “Bây giờ mới biết ông đây tốt?”
“Luôn luôn biết mà… nhưng gần đây cảm thấy dượng cực kỳ tốt!”
Văn Uyển cười tươi rói ôm cánh tay Diệp Liệt Thanh, mới vừa đi ra khỏi cửa đã đụng phải Văn Tuyết với sắc mặt không tốt.
Thấy thế, Diệp Liệt Thanh vội vàng kéo Văn Uyển ra sau, nhìn người phụ nữ trước mặt không vui, “Cô tới làm gì?”
“Tôi là người nhà họ Văn! Nhà họ Văn có việc, tôi không tới mà anh có thể tới à?”
Diệp Liệt Thanh nhìn thấy Văn Tuyết, liên tục nhíu mày, “Anh Cả nói cô không cần trở về.”
“Anh Cả, anh Cả… Đó là anh Cả của tôi, tôi mới là em gái ruột, anh tưởng tôi không biết gần đây mấy người đang làm gì hay sao!”
Văn Tuyết nói xong, không thèm nhìn Văn Uyển, rời đi trên đôi giày cao gót.
Văn Uyển nhìn thái độ kiêu căng của Văn Tuyết, nghĩ đến ý tứ trong những lời qua lại đó, tựa như bắt chẹt được nhược điểm mờ ám của Văn Quốc Đống và Diệp Liệt Thanh, “Dượng… Dượng và bác Cả làm chuyện gì xấu bị bà ta phát hiện phải không?”
“Câm miệng…”
Diệp Liệt Thanh tức giận vỗ vào ót Văn Uyển, “Con nít mà lắm mồm!”
“Đau!!” Văn Uyển ôm đầu, tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, “Nếu đánh bị ngốc thì dượng nuôi à!”
“Tôi không nuôi em thì em trông chờ ai nuôi!?”
“……” Văn Uyển bĩu môi, “Có nhiều người muốn nuôi em lắm đó… Gia phả của nhà họ Văn không đủ để viết đâu…”
Diệp Liệt Thanh phiền muộn trong lòng, “Mau đến từ đường đi! Chút nữa bác Cả không thấy em thì sẽ tới lột da em đó!”
“Lêu lêu lêu…… Dượng chỉ không muốn thừa nhận em xinh như hoa, ai gặp cũng thích!”
Văn Uyển làm mặt ông kẹ với Diệp Liệt Thanh, biến mất trước khi anh giơ tay lên.
Diệp Liệt Thanh nhìn Văn Uyển nhảy như thỏ, mắt phải co giật mạnh vài cái, giọng khàn khàn: “Nhảy nhót như vậy, sớm muộn gì cũng bẽ gãy chân em!”
Tháng sáu sôi động.
Hoa Nguyên vốn định xin nghỉ hai ngày để đi cổ vũ cho Văn Uyển.
Văn Uyển nghĩ lúc đó Diệp Liệt Thanh chắc chắn sẽ canh chừng cô không rời bước nào, nên từ chối sự sắp xếp xin nghỉ của Hoa Nguyên.
Hoa Nguyên nghe vậy, tâm tình sa sút rõ rệt.
Văn Uyển không thích biểu cảm này của Hoa Nguyên nhất, khiến cô trông giống như một kẻ cặn bã không chịu trách nhiệm.
“Em không phải là con nít, hơn nữa em thi đại học mà mẹ em còn không thèm để ý, anh lo lắng như vậy làm gì…”
Nghe vậy, Hoa Nguyên càng đau lòng, “Bởi vì mẹ em không thèm để ý, anh là bạn trai càng phải chăm sóc em kỹ hơn…”
“Không cần… Khi nào thi xong, em sẽ đến bệnh viện thăm dì… Có được không?”
Vẻ mặt chán nản của Hoa Nguyên cuối cùng cũng khôi phục lại một chút, chậm rãi nói: “Chờ em thi xong, anh có việc muốn nói với em…”
“Hở? Anh giấu em chuyện gì à?!”
Nghe vậy, Hoa Nguyên thành thật gật đầu, “Có… rất nhiều…”
Văn Uyển không biết nên nói là Hoa Nguyên có lòng dạ thâm sâu, hay là nói anh không có tâm tư thâm sâu.
“Anh thành thật nhỉ…”
Vào ngày thi đại học, cái nắng chói chang không làm giảm sự nhiệt tình của cha mẹ bên ngoài.
Văn Uyển và Tần Chi thi cùng trường, mẹ của Tần Chi cố ý mặc sườn xám màu đỏ tới.
“Uyển Uyển, Chi Chi, đừng sợ… Làm bài tốt nhé…”
Triệu Vũ cũng mặt dày đi theo, nhìn thấy Diệp Liệt Thanh đứng cạnh Văn Uyển, trong chớp mắt, hai người không nhìn nhau nữa.
Không ai chú ý tới sự thay đổi rất nhỏ giữa hai người.
Diệp Liệt Thanh xoa đầu Văn Uyển, “Dượng nuôi nổi cháu…”
Liễu Nhứ làm mẹ, buổi sáng đầu tiên đưa Văn Uyển xong, không ở bao lâu đã rời đi.
Chỉ có Diệp Liệt Thanh đứng dang nắng ở ngoài trường thi, Văn Quốc Đống đi ngang qua liếc nhìn anh, hừ lạnh, không nói tiếng nào, rời đi.
Văn Uyển vừa đi ra đã thấy Diệp Liệt Thanh đen thui đổ mồ hôi đầy đầu, không hiểu sao cảm thấy hơi mềm lòng, bước tới lau mồ hôi cho anh với vẻ mặt ghét bỏ, “Trời nóng mà dượng đứng dang nắng làm gì!? Chẳng lẽ dượng đứng ở đây thì vị thần học hành có thể bám vào em, làm đúng mọi câu, thi đậu điểm cao à?!”
Diệp Liệt Thanh không thèm nhìn ánh mắt của những người xung quanh, kéo Văn Uyển thấp giọng hỏi: “Đói bụng không? Muốn ăn cái gì?”