Chương 40: Nó có thể lên giường với anh hay là sinh con cho anh!?
Diệp Liệt Thanh xấu hổ nhìn Văn Lê, thấp giọng mắng: “Mấy giờ rồi mà còn ngủ?! Sao không chạy bộ tập thể dục với ba cháu!?”
Văn Lê uể oải ngáp, “Cháu còn trẻ, không cần dựa vào luyện tập để duy trì vóc dáng giống mấy người đàn ông trung niên.”
“…………”
Văn Quốc Đống không để ý tới mấy người phía sau, lập tức đi xuống lầu.
Văn Lê thấy ông rời đi, tựa như chợt nhớ tới cái gì đó, vội vàng kêu lên: “Ba…… Trước trung thu ba có rảnh không!?”
Nghe vậy, người đàn ông đang đi xuống lầu dừng lại, ngước mắt nhìn, “Có chuyện gì?!”
“Con…… Con……” Văn Lê vốn sợ Văn Quốc Đống, bị cái nhìn của ông làm cho lắp bắp.
Văn Quốc Đống đợi hồi lâu cũng không thấy gì cả, trực tiếp đi xuống.
Diệp Liệt Thanh thấy thế, giơ tay vỗ vào gáy Văn Lê, “Lớn rồi mà nghẹn một lúc lâu cũng không nói được cái rắm gì, đó là ba của cháu, nhìn cái tính tình lằng nhằng của cháu kìa, giống hệt đàn bà!”
“Dượng…… Tại cháu, cháu sợ ba cháu……”
“Ba ruột mà cháu sợ cái gì!?” Nói xong, lại giơ tay muốn đánh.
Văn Lê rụt cổ, nhỏ giọng nói: “Cháu, cháu muốn cưới Bối Nhi……”
“Mẹ không đồng ý, cháu muốn dẫn Bối Nhi tới gặp ba trước vào dịp trung thu…”
“A…… Mới bao lớn mà đã nghĩ đến chuyện kết hôn, cháu không sợ mẹ cháu tức giận à?!”
Văn Lê lắc đầu, “Chỉ cần ba gật đầu, mẹ không đồng ý cũng không thể làm gì được.”
Anh ta có thể thấy rõ ai là người đứng đầu gia đình này ……
“A……”
Diệp Liệt Thanh cười lạnh, liếc nhìn người nọ, “Thích cô ấy đến vậy?”
“Dạ.”
Văn Lê mơ hồ đáp lại, xoay người trở về phòng.
Văn Uyển ở trong phòng nghe tiếng động bên ngoài, duỗi tay sờ hoa huyệt sưng đỏ, Diệp Liệt Thanh đã bôi thuốc bên trong, lành lạnh cực kỳ thoải mái.
“Hừ…… Cuộc sống vợ chồng……”
Cái cúc huyệt kia của Văn Tuyết cũng phải mười ngày nửa tháng nữa mới lành.
Chỉ cần Văn Tuyết không thoải mái, cô sẽ thoải mái.
*
“Diệp Liệt Thanh!! A…… A a a a……”
Văn Uyển vừa mới mơ màng chìm vào giấc ngủ, tiếng hét chói tai thảm thiết của Văn Tuyết đã vang vọng khắp căn nhà cũ.
“Diệp Liệt Thanh! Anh là đồ súc sinh!”
Văn Tuyết gân cổ lên chửi, cúc huyệt nóng rát vô cùng đau đớn, cả căn phòng tràn ngập mùi dâm mĩ.
Đặc biệt là trên ga trải giường còn có mùi hôi thối khác.
Khi Văn Tuyết ngửi thấy mùi hôi thối buồn nôn, không nhịn được hét lên.
“Diệp Liệt Thanh!!!”
Ả chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Liệt Thanh sẽ chơi như vậy ở trên giường, sau mười năm kết hôn, Diệp Liệt Thanh luôn luôn là người cứng nhắc và không thú vị.
Chứ đừng nói đến kiểu tán tỉnh "chuốc thuốc" và đi "cửa sau" thế này.
Không chừng đã chơi với người phụ nữ nào đó ở bên ngoài, cuối cùng dùng với ả ta.
“A!!! Con đuỹ!!”
Văn Uyển mới ngủ không bao lâu đã bị âm thanh điên cuồng của Văn Tuyết đánh thức, vì vậy đã đứng dậy.
Chân vừa chạm đất đã vô thức mềm nhũn và run rẩy.
“…………”
“Diệp Liệt Thanh! Đồ chó!!!”
Mới sáng sớm mà Văn Tuyết đã nổi điên ở trong phòng, không ai trong nhà họ Văn lên lầu hỏi một câu quan tâm.
Mấy chị em dâu nhà họ Văn đã quen nghe Văn Tuyết mắng mỏ, họ bình tĩnh uống trà.
Lâm Quyên ngồi ở ghế chính, ghen tị nói nhỏ: “Mấy chục tuổi đầu còn tưởng mình là con nít… Lăn lộn cả đêm còn chưa đủ, mới sáng sớm đã ầm ĩ không cho ai ngủ yên……”
Nghe vậy, ba chị em dâu khác liếc nhau, không ai tiếp lời.
Lâm Quyên thấy mấy người không trả lời, trầm giọng nói: “Trong nhà còn có trẻ con, làm cô mà không cảm thấy xấu hổ!”
Lời này vừa nói ra, bầu không khí nhất thời lạnh lẽo.
“Ủa…… Tối hôm qua bác gái không ngủ ngon à!? Vì sao?!”
Văn Uyển quấn chăn dày không biết lấy ở đâu đi xuống lầu, nghe thấy câu nói của Lâm Quyên, khoé mắt thấy Văn Tuyết khập khiễng từ trên lầu xuống, giả vờ tò mò hỏi: “Cô và dượng đã làm gì? Tại sao không cảm thấy xấu hổ?!”
“………”
“Mụ phù thuỷ già đã nói cái gì bậy bạ sau lưng!?”
Lâm Quyên định lên tiếng răn dạy Văn Uyển, một tiếng mắng sắc bén từ trên lầu truyền xuống dưới.
“Cô……”
Sắc mặt Lâm Quyên trắng bệch khi bị Văn Tuyết gọi là "mụ phù thuỷ già", giận dữ nói: “Văn Tuyết! Đây là nhà cũ của nhà họ Văn! Tôi là chị dâu Cả của cô!”
Văn Tuyết ôm eo khập khiễng đi xuống cầu thang với khuôn mặt tái nhợt.
“Cô…… Sao cô đi mà còn ôm mông thế?!”
Văn Uyển vừa hỏi, vừa bước tới đỡ Văn Tuyết, nhưng mới đến gần đã bịt mũi lùi lại mấy bước, “Ủa, cô, cô hôi quá! Sao còn có mùi phân vậy!”
“Văn Uyển!”
Văn Tuyết xấu hổ rống lên, giơ tay đánh vào mặt Văn Uyển.
“Mới sáng sớm mà cô nổi điên chuyện gì!”
Diệp Liệt Thanh từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Văn Tuyết lại cãi cọ ầm ĩ trong nhà, bước tới kéo Văn Uyển ra.
“Không phải đã bảo cháu ngủ thêm chút nữa hay sao!? Xuống dưới làm gì!?”
“Dượng ...” Văn Uyển tựa đầu vào lưng Diệp Liệt Thanh, làm nũng: “Bị cô hù doạ nên tỉnh dậy…… Lúc sáng sớm cô la hét thảm thiết, cháu không ngủ được……”
Nói xong, Văn Uyển nặn ra hai giọt nước mắt, tủi thân nói: “Dượng, hình như cháu còn hơi sốt…… Khó chịu lắm……”
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh lạnh mặt liếc nhìn Văn Tuyết, giơ tay sờ trán Văn Uyển, “Đi thay quần áo đi, tôi đưa cháu đến bệnh viện.”
“Không cần…… Cháu không đi bệnh viện đâu!”
Văn Uyển kéo áo Diệp Liệt Thanh, ngón út móc eo Diệp Liệt Thanh ở trước mặt mọi người, thấp giọng nói: “Dượng, cháu đói bụng quá…… Muốn ăn cháo thịt bò dượng nấu……”
Thân thể Diệp Liệt Thanh chợt cứng đờ, kín đáo nắm bàn tay đang nghịch của Văn Uyển, “Cháu đi lên lầu ngủ một lát đi, tôi nấu xong sẽ bưng lên cho cháu.”
Mọi người đang đứng xem lần lượt nhíu mày, thím Hai liếc nhìn Văn Tuyết ở bên cạnh đang tức giận sắp nổ tung.
“Liệt Thanh, không thể nuông chiều trẻ con như vậy……”
“Đúng đó, Tiểu Uyển nghe lời nào…… Không khỏe thì phải ngoan ngoãn đi bệnh viện…”
“Cháu không……”
Bàn tay Văn Uyển bị Diệp Liệt Thanh nắm lấy, thừa dịp này móc vào lòng bàn tay của người đàn ông, cãi bướng: “ Cháu muốn ăn cháo thịt bò dượng nấu……”
“…………”
“…………”
Văn Tuyết ôm eo đứng bên cạnh đã lâu, cúc huyệt đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh trên trán, nhưng Diệp Liệt Thanh từ đầu tới cuối cũng không hề liếc nhìn ả.
“Diệp, Liệt, Thanh!!”
Văn Tuyết tức giận run rẩy toàn thân, răng đánh lập cập, chỉ vào hai người quát: “Anh có biết anh là chồng ai không!?”
“Cả đêm! Tôi đứng trước mặt anh đã lâu! Anh không hỏi thân thể tôi có thoải mái không, có khó chịu không, muốn ăn cái gì!?”
“Diệp Liệt Thanh! Tôi mới là người phụ nữ của anh! Nó là cái thá gì?! Nó có thể lên giường với anh hay là sinh con cho anh!?”
Sắc mặt Diệp Liệt Thanh trở nên khó coi, “Tôi thấy cô điên rồi!”
Văn Tuyết điên cuồng gầm lên, mấy người ở bên cạnh xem náo nhiệt cũng không thể ngồi yên.
“Văn Tuyết! Tiểu Uyển vẫn còn là trẻ con! Cô so đo với con nít làm gì!?”
“Hai dượng cháu thân thiết đâu phải mới một hai ngày?! Sao cô có thể nghĩ như vậy về lão Diệp và Tiểu Uyển!?”
“Đúng rồi, Tiểu Uyển mới bao lớn, còn cô bao nhiêu tuổi!? Cô còn tranh giành sự nuông chiều với một đứa trẻ?!”
“Làm cô mà có thể nói những lời vừa rồi à!?”
Văn Uyển áp mặt vào lưng Diệp Liệt Thanh, nghe ba chị em dâu nhà họ Văn lần lượt quở trách Văn Tuyết, cô nắm tay Diệp Liệt Thanh ở trước mặt Văn Tuyết.
Lúc này, Lâm Quyên vốn đang im lặng đột nhiên phô trương vai vế lớn trong nhà, “Liệt Thanh à…… Nếu thật sự không được thì dượng và Tiểu Tuyết dọn ra ngoài đi…… Nhìn trận chiến tối hôm qua của hai người, chắc cũng muốn một đứa con nữa. Một khi đã như vậy, hai người cứ yên tâm dọn ra ngoài sống thế giới của riêng mình đi. Tiểu Uyển sẽ ở nhà cũ, nó có bác Cả và nhiều thím, không bị đối xử tệ đâu……”