KHAO KHÁT
Chương 46  

Chương 46: Chỉ để ông đây chịch?

Liễu Nhứ hừ lạnh, tức giận liếc Văn Uyển, lạnh giọng nói: “Nếu con thực sự có năng lực thì tìm cho mẹ xem thử……”


“Í…… Mẹ ơi, mẹ chơi không nổi đâu.”


“…………”


Trên lầu Diệp Liệt Thanh nghiến răng, liếc nhìn Văn Uyển ở dưới lầu, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết muỗi.


Văn Uyển không hề quay đầu lại, kéo mẹ thân mật nhõng nhẽo.


“…………”


Diệp Liệt Thanh đột nhiên hít một hơi thật sâu mới bước về phòng.


Văn Uyển ôm mẹ một lúc, di động trong túi rung hai lần, ánh mắt cong cong, “Mẹ... Khi nào ăn cơm thì gọi con nhen. Con về phòng ngủ một lát, tối qua ồn ào quá không ngủ ngon……”


Nghe vậy, Lâm Quyên lại bất mãn lẩm bẩm, “Ngủ cả ngày còn ngủ, thần ngủ cũng không lười như vậy.”


Liễu Nhứ liếc Lâm Quyên, nói với Văn Uyển: “Xuống sớm một chút……”


“Dạ!”


Văn Uyển làm mặt xấu với Lâm Quyên, kiêu ngạo bước lên lầu.


Thím Ba thấy thế, lắc đầu, “Liễu Nhứ à……”


Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.


*


Văn Uyển mới vừa lên lầu đã bị kéo vào phòng.


Mùi thuốc lá nồng nặc xộc vào mũi, Văn Uyển ghét bỏ quay đầu qua một bên.


“Mùi thuốc lá nồng quá, khó chịu muốn chết!”


Diệp Liệt Thanh lo lắng cả buổi chiều, vừa trở về còn bị người ta dùng "thủ đoạn mềm dẻo" chỉ vẽ hai câu, trong lòng cảm thấy hoảng sợ.


Lại nghe thấy con bé vô lương tâm trong vòng tay này đòi tìm năm sáu ông chồng.


“Chưa tìm được năm sáu ông chồng đã bắt đầu ghét ông đây à!? Đêm qua đứa phóng túng nào nói chỉ thích ông đây, chỉ để ông đây chịch?!”


“Ơ……”


Văn Uyển thấy Diệp Liệt Thanh ghen, đặt bàn tay lên gáy người đàn ông, dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn lên đó, “Uyển Uyển thích dượng, cũng đâu ảnh hưởng đến chuyện Uyển Uyển tìm chồng…… Á……”


Lời còn chưa dứt, eo Văn Uyển đã bị người đàn ông siết chặt hơn.


Diệp Liệt Thanh nheo mắt, “Mới leo lên giường ông đây xong, lại muốn đi ra ngoài tìm đàn ông? Còn tìm vài người?!”


Nghe vậy, Văn Uyển mở to đôi mắt nai cực kỳ ngây thơ, chớp mắt nhìn Diệp Liệt Thanh, “Sao vậy…… Không phải dượng cũng kết hôn rồi ư!?”


“Hơn nữa, nhiều năm qua, dượng cũng có phụ nữ bên ngoài…… Chúng ta…… Ưm……”


Diệp Liệt Thanh lạnh mặt ép cô vào tường gặm thật mạnh.


Sau một hồi mới buông Văn Uyển ra, trầm giọng nói: “Lão tử bao năm qua có mấy người phụ nữ?! Với một người quái đản như cô của em, ngay cả con muỗi xung quanh ông đây cũng là muỗi đực!”


“Diệp Liệt Thanh!!”


Văn Uyển che miệng, hung dữ trừng mắt với anh, “Dượng cắn miệng người ta! Chút nữa đi xuống phải nói như thế nào!!”


Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh kéo cổ áo ra, chỉ vào cổ và ngực mình, “Ông đây phải mang mấy dấu vết này cả ngày!”


Nghĩ đến mấy người chị dâu ở dưới lầu, Diệp Liệt Thanh nhíu mày, “Sau này ở trong nhà an phận chút đi, một thời gian sau dọn ra ngoài thì em tha hồ ầm ĩ.”


“Em không……”


“Văn Uyển!”


Thấy Diệp Liệt Thanh xụ mặt, Văn Uyển nhón chân hôn lên môi anh, “Người ta muốn ở bên dượng mỗi giây mỗi phút…… Dượng ...”


Giọng làm nũng của cô gái kết thúc cực kỳ dài, Diệp Liệt Thanh xuýt nữa bị đôi mắt "chân thành" của cô gái lừa gạt.


Chỉ nghĩ đến những lời của Văn Uyển vừa rồi, sắc mặt thực sự rất tệ.


“Muốn ở bên ông đây, còn muốn tìm chồng, sau này em muốn kết hôn, là cắm sừng cho ông đây, hay là cắm sừng cho chồng em!?”


Văn Uyển trực tiếp trả lời không hề suy nghĩ: “À…… Đương nhiên là cắm sừng cho cô!”


Diệp Liệt Thanh đột nhiên nheo mắt, “Cắm sừng cho cô của em, vậy ông đây là cái gì trong lòng em!?”


“Dượng đương nhiên là người Uyển Uyển thích nhất……”


Vẻ mặt Văn Uyển rất thành thật, bình tĩnh nhìn Diệp Liệt Thanh một hồi lâu.


“Dượng, dượng là cảnh sát…… Chẳng lẽ dượng không biết, em nói thật hay nói dối!?”


Diệp Liệt Thanh căng thẳng trong lòng, đương nhiên anh biết Văn Uyển nói thật, nhưng nói muốn tìm năm sáu ông chồng cũng là lời nói thật.


Người đàn ông định nói gì đó, thì di động trong túi vang lên.


Diệp Liệt Thanh ôm Văn Uyển, lấy di động ra, đồng thời không quên gặm Văn Uyển.


“Ưm…… Dượng…… Miệng đau……”


Văn Uyển khe khẽ than thở, ôm chặt Diệp Liệt Thanh, cả người treo trên người anh.


Diệp Liệt Thanh nhìn màn hình di động, một tay ôm mông Văn Uyển nhẹ nhàng nhéo, đi về phía cửa sổ sát đất, ra hiệu cho Văn Uyển đừng lên tiếng.


“Có chuyện gì vậy!?”


Văn Uyển ngoan ngoãn vùi đầu vào cổ Diệp Liệt Thanh giống chú thỏ con.


“Sếp, không biết chuyện gì đã xảy ra với ba mẹ của Bạch Điềm Điềm, hiện giờ hai người kia đang ầm ĩ ở trong văn phòng thành phố…… Tình hình ở đây hơi rắc rối……”


Diệp Liệt Thanh cau mày thật chặt, “Đã biết, bây giờ tôi đến liền.”


“Ừm, anh tới mau đi…… Hai thứ kia đang kiếm chuyện rất vô lý.”


“Mẹ nó giống như kẻ điên.”


*


Văn Uyển vẫn luôn yên tĩnh treo trên người Diệp Liệt Thanh, nghe thấy những lời này, nhíu mày, “Bạch Điềm Điềm có chuyện gì vậy!?”


“Không có gì, em đừng xen vào, có lẽ tối nay tôi sẽ không về, ngủ sớm chút đi, sáng mai tôi trở về đưa em đi học.”


Văn Uyển nghĩ đến vẻ mặt khó hiểu của ba người thím và Lâm Quyên ở dưới lầu vừa rồi, “Bạch Điềm Điềm đã xảy ra chuyện hay sao!? Hay là cô ta lại làm chuyện xấu sau lưng em!?”


“Em có ý gì?! Em rất rõ về cô ta?!”


Nghe vậy, Văn Uyển trợn mắt khinh thường, “Em và cô ta không thân, đi trên đường mà nhìn cô ta nhiều cũng là một sự sỉ nhục đối với em! Người đó! Trà xanh ghê tởm muốn chết!”


Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh cau mày không hề thả lỏng, trầm giọng nói: “Cô ta đã chết… Vào cái đêm em bỏ nhà đi…”


Văn Uyển sửng sốt một lát, “Đã chết? Làm sao có thể?”


“Ừ.”


Diệp Liệt Thanh đáp, không nói quá nhiều với Văn Uyển, hỏi: “Em và Bạch Điềm Điềm có chuyện gì hay sao?”


“Hồi trung học cơ sở, ngày nào cô ta cũng khoe gia thế của mình ở trường. Mọi người trong lớp đều dỗ dành và chiều chuộng cô ta, coi cô ta như một cô công chúa nhỏ. Kết quả có một lần, mẹ em đi họp phụ huynh cho em, ba của Bạch Điềm Điềm nịnh nọt lấy lòng mẹ em, khiến lòng tự trọng của cô ta bị tổn thương...”


Văn Uyển nghĩ đến đức tính của Bạch Điềm Điềm sau đó, nổi da gà, “Kể từ lần họp phụ huynh đó, cô ta bị mất danh hiệu công chúa, nên luôn theo dõi em. Em làm gì thì cô ta làm cái đó, em ăn cái gì thì cô ta ăn cái đó, em mặc đồ gì thì hôm sau cô ta có thể tìm được bộ đồ giống hệt của em. Ngay cả lúc trước em nói với người ta rằng bác Cả của em là cảnh sát, ngày hôm sau cô ta có người bác họ là thị trưởng...”


“......”


“Cô ta nói cô ta không bắt chước em, không liên quan gì đến em.”


Nói đến đây, Văn Uyển hơi mỉm cười: “Đây chưa là gì đâu, cũng không có gì quá đáng, kỳ quặc là có một lần có người nghe thấy cô ta gọi ba mình là 'anh rể'...”


“......”


“Từ đó, em mới biết cô ta bị bệnh, mà bệnh cũng không nhẹ, nếu không cả lớp, thậm chí cả trường có nhiều người, tại sao cô ta cố tình nhìn chằm chằm một mình em, lục lọi cặp sách của em, đụng vào bàn của em…… Đồ bắt chước người khác!”


Diệp Liệt Thanh càng nhíu mày chặt hơn, “Sao trước đây em không nói những chuyện này cho tôi biết!?”


“Có gì mà nói, ngoại trừ sự ghê tởm, cô ta không vi phạm pháp luật, không phạm tội, chẳng lẽ dượng có thể bắt cô ta?!”


Văn Uyển ngồi trên người Diệp Liệt Thanh, dùng hoa huyệt nhẹ nhàng cọ háng người đàn ông, “Dượng… Đừng nói tới cô ta nữa… Có chút thời gian…… Chúng ta có nên…”


“Không! Thành thật nói ra những chuyện đã xảy ra giữa em và người này, đừng để tôi nhờ bác Cả thẩm vấn em.”


“......”


Sắc mặt Văn Uyển đột ngột thay đổi, “Diệp Liệt Thanh, dượng coi em là nghi phạm!!!”


“Không gây rắc rối cho dượng đâu”


Chương 46  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin