KHAO KHÁT
Chương 156  

Chương 156: Đứa con trong bụng mình đã chết như thế nào... 


Mỗi lần nói ra một câu, Diệp Liệt Thanh đánh càng tàn nhẫn hơn, đánh tới khi Hoa Nguyên hoàn toàn không nói nên lời, Diệp Liệt Thanh mới dừng tay.


Diệp Liệt Thanh nhìn người đàn ông co ro trên mặt đất, ngoại trừ vết thương không khống chế được ở khóe miệng, trên người Hoa Nguyên không có vết thương rõ ràng nào.


“Một lần cuối cùng, tránh xa cô ấy…”


Nói xong những lời này, Diệp Liệt Thanh không nhìn người đàn ông dưới đất nữa.


“A…”


Hoa Nguyên nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Liệt Thanh, che bụng dưới khẽ rên rỉ.


Diệp Liệt Thanh hút hết hai gói thuốc lá ngoài ban công mới quay lại nhìn Văn Uyển ngồi phía sau cách đó không xa.


Trong mắt ngập tràn cảm xúc mà Văn Uyển không hiểu, lặng lẽ nhìn nhau một lúc lâu.


Văn Uyển nhìn Diệp Liệt Thanh, không rõ tâm trạng của anh, mở miệng trước, “Dượng, hay là chúng ta…”


Chia tay đi.


Nhưng nhìn vào mắt Diệp Liệt Thanh, Văn Uyển không cách nào nói ra ba chữ kia.


Trong sự im lặng, Diệp Liệt Thanh lên tiếng, “Sau khi em tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn.”


Văn Uyển cúi đầu, kết hôn… Trước tiên không nói đến chuyện Văn Tuyết có nổi điên hay không, bác Cả sẽ không đồng ý cho bọn họ ly hôn.


Mẹ cô đột ngột kéo Hoa Nguyên đến trước mặt cô, thái độ đã rất rõ ràng, làm sao có thể đồng ý cho bọn họ kết hôn.


Nghĩ vậy, Văn Uyển chợt tỉnh táo lại, vì sao cô nghĩ đến chuyện này…


Cô bắt đầu suy nghĩ quá nhiều về lời nói của Diệp Liệt Thanh từ khi nào.


Nhưng dường như Diệp Liệt Thanh biết Văn Uyển đang nghĩ gì, thình lình nói: “Mẹ em sẽ đồng ý.”


Sẽ đồng ý một cách tâm phục khẩu phục.


Nếu Liễu Nhứ chỉ nắm tài sản của nhà họ Diệp, có lẽ bà sẽ không chịu nhả ra, nhưng nếu anh đánh cược toàn bộ tài sản của mình, giao ra phần thuộc về Văn Tuyết.


Văn Uyển không hỏi Diệp Liệt Thanh định làm gì, hoặc Diệp Liệt Thanh muốn làm gì, cô chỉ biết mình không nên lo lắng những chuyện này.


Bởi vì hiện giờ lòng cô rất rối loạn.


Diệp Liệt Thanh từ đầu tới cuối không đề cập chữ nào về Hoa Nguyên, thái độ tựa như không quen biết người đó.


Văn Uyển cũng không giải thích, Diệp Liệt Thanh và Văn Tuyết chưa ly hôn, một cô gái trẻ tuổi như cô có bạn trai thì sao?


“Diệp Liệt Thanh!? Diệp Liệt Thanh ở đâu? Tôi muốn gặp anh ta!?”


“Liệt Thanh… Liệt Thanh…”


“Mấy người có biết tôi là ai không!? Tôi là vợ của cục trưởng!?”


“Vợ của cục trưởng? Đúng đúng đúng! Tôi là vợ của cục trưởng! Anh Cả của tôi cũng là cục trưởng…”


“Anh Cả là cục trưởng… Là cục trưởng gì nhỉ… Sao tôi quên rồi, làm sao tôi quên được?”


“Không, không thể quên, tôi không thể quên, tôi là vợ của cục trưởng, tôi là vợ của cục trưởng, chồng tôi là cục trưởng, anh Cả của tôi cũng là cục trưởng, anh Hai, anh Hai là cái gì?”


Văn Uyển đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn người phụ nữ điên điên khùng khùng bên trong, trong mắt không có chút thương cảm.


“Em nghĩ cô ta điên thật hay giả?”


Tô Bối từ phòng bệnh khác đi ra, nhìn thấy Văn Uyển đứng ở cửa phòng Văn Tuyết, không biết đang suy nghĩ điều gì.


“Giả.”


Hai năm, Văn Uyển chỉ liếc mắt đã biết Văn Tuyết đang giả ngây giả dại, về phần vì sao, bởi vì không muốn chịu trách nhiệm.


Những chuyện mà ả ta làm đủ để ả ta ở tù mọt gông.


Nhưng bây giờ chỉ cần nói bậy bạ vài câu ở đây là có thể tránh khỏi án tù, còn có người chăm sóc, quan trọng nhất là nhà họ Văn phải tốn tiền nuôi ả ta.


Điều này khiến cô rất khó chịu, đặc biệt là trong khoảng thời gian này, cô và Diệp Liệt Thanh rơi vào chiến tranh lạnh mà cô đơn phương tuyên bố.


Sự tồn tại của Văn Tuyết khiến cô càng thêm khó chịu.


Trong nháy mắt cửa mở ra, Văn Tuyết đang nổi điên ở trong phòng chợt sửng sốt một lát, sau đó biến thành sợ hãi.


“Ma! Có ma! Có ma tới! Ma tới!!!”


Văn Tuyết không ngừng giãy giụa muốn xuống giường, nhưng tay chân đều bị xích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Văn Uyển đi tới gần.


“Ma!! Cứu cứu tôi với… Cứu cứu tôi với! Cô ta là con ma độc ác!!”


Tô Bối không biết năm nay Văn Uyển thường xuyên cùng Diệp Liệt Thanh tới ‘an ủi’ Văn Tuyết, để lại cho Văn Tuyết một bóng ma tâm lý, nhìn người phụ nữ trước mặt rõ ràng đang ở trạng thái không tốt.


“Tiểu Uyển… Đừng để cô ta tổn thương em.”


Hai người đàn ông trong nhà không biết bọn họ tới đây, nhưng nếu Văn Uyển bị thương ngay trước mặt cô, với tính tình cưng chiều của Diệp Liệt Thanh…


Văn Uyển thản nhiên lấy một cái điều khiển từ xa trong túi ra, dịu dàng mỉm cười với Văn Tuyết, nhẹ giọng gọi: “Cô…”


Văn Tuyết hoảng sợ nhìn điều khiển từ xa trên tay Văn Uyển, thân thể không khỏi run rẩy, “Ma… Ác ma… Mày là ác ma!!”


“Cô… Lúc cháu tới lần đầu tiên, cô đâu có nói như vậy…”


Văn Uyển quay đầu đi, cẩn thận suy nghĩ, lúc trước Văn Tuyết mắng cô như thế nào, “Cô nói cháu không biết xấu hổ, hồ ly tinh, nói rằng nếu biết cháu đê tiện như vậy, dang chân cho người ta chịch, lúc trước nên để cháu giúp cô hầu hạ mấy ông già đó…”


“Cô à… Cháu là cháu ruột của cô đó…” Nói đến đây, Văn Uyển chặc lưỡi, “Cháu quên mất, ở trong mắt cô, anh trai ruột chẳng là gì cả, cháu gái thì là cái thá gì?! Đúng không?”


“Anh Văn Lê nghiện ma túy và cờ bạc đều do cô làm đúng không… Cô nghĩ rằng nếu bác Cả của cháu không có anh Văn Lê làm người thừa kế… nhà họ Văn sẽ là của cô à?”


Tô Bối nghe đến đây, xoay đầu lại, không nhìn Văn Tuyết nữa, cô biết Văn Tuyết làm nhiều việc ác, nhưng không ngờ Văn Tuyết điên cuồng tới mức độ này.


Văn Quốc Đống chưa từng đặt Văn Lê ở trong lòng, cũng không có ý định để Văn Lê đảm nhận vị trí đứng đầu nhà họ Văn, Văn Tuyết muốn huỷ hoại Văn Lê bởi vì anh ta là con trai của Văn Quốc Đống.


Nhà họ Văn có nhiều con cháu… Nghĩ vậy, Tô Bối không khỏi cảm thấy sợ hãi…


“Lúc tôi sắp sinh, cô dẫn người tới nhà họ Văn… Thật ra không phải vì Diệp Liệt Thanh, cô chỉ không muốn đứa bé trong bụng tôi chào đời đúng không!?”


Dù ả ta cho rằng đứa bé kia là của đồ vô dụng Văn Lê… Ở trong mắt Văn Tuyết, ả ta cảm thấy đứa bé kia là cái đinh trong mắt ả ta.


Tô Bối vừa dứt lời, người phụ nữ trên giường co rúm lại, trên mặt nhanh chóng hiện lên một tia chột dạ.


Văn Uyển ở gần, đương nhiên thấy sự chột dạ của Văn Tuyết, bấm nút màu đỏ ở giữa điều khiển từ xa mà không hề do dự.


“A… Ơ… Ưm…”


Sau vài tiếng hét chói tai, Văn Tuyết nằm trên giường dùng cả hai tay kéo dây thắt lưng màu đỏ trên cổ, toàn thân không ngừng run rẩy mất tự nhiên.


Gân xanh trên cổ nổi lên, toàn bộ khuôn mặt thay đổi theo.


Tô Bối nhìn khuôn mặt co giật đau đớn của Văn Tuyết, cô không hề nhíu mày.


Mãi đến năm phút sau, cơn co giật của người phụ nữ trên giường mới dần dần chậm lại, Văn Tuyết thở hổn hển, đôi mắt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Văn Uyển và Tô Bối đầy ác ý.


“Điều duy nhất tao hối hận trong đời là không để cho mày một xác hai mạng!”


Vừa dứt lời, lại là một tiếng hét chói tai.


Văn Tuyết thẳng đờ, hai chân không ngừng run rẩy, đôi chân run rẩy gần như vặn vẹo, “Văn… Uyển… Tao muốn giết… giết mày…”


Có lẽ không hài lòng vì Văn Tuyết vẫn còn sức mở miệng uy hiếp, Văn Uyển trực tiếp tăng mã lực, chỉ trong chốc lát, trong không khí tràn ngập một mùi vị khó tả.


Văn Uyển lắc đầu, “Cô… Người lớn mà đái dầm xấu hổ lắm nha…”


Nói xong, không màng người ta có muốn hay không, trực tiếp bấm chuông ở đầu giường.


Văn Uyển biết Văn Tuyết không điên, bởi vì mỗi lần cô và Diệp Liệt Thanh bước vào, có thể thấy sự hận thù nồng đậm trong mắt Văn Tuyết.


Cô vẫn nhớ lần đầu tiên tới đây cùng Diệp Liệt Thanh, Văn Tuyết thấy cô và Diệp Liệt Thanh nắm tay nhau, ả ta thậm chí còn muốn giết cô.


Cho nên, làm sao ả ta điên được… Cô biết, Văn Tuyết đang tìm cơ hội giết cô… Hoặc nên nói là đang tìm cơ hội giết cô và Diệp Liệt Thanh…


Chưa đến hai phút, hai hộ lý nam lực lưỡng bước vào, cởi quần Văn Tuyết không một lời giải thích, thay đồ.


Nhưng khi hai người mặc quần cho Văn Tuyết, Tô Bối đứng ở bên cạnh thấy có thứ gì đó cột ở giữa hai chân Văn Tuyết, “Đó là…”


“Hì hì… Mẹ nhỏ chưa từng thấy phải không?” Văn Uyển cười tươi rói, “Thứ này là đai trinh tiết điện em đặc biệt làm cho cô…”


“Trong bệnh viện này có nhiều đàn ông cường tráng, lỡ như cô đói khát không nhịn được đánh gục bọn họ, những người khác sẽ phải chịu đựng nhiều… Dù sao bà ta cũng không sạch sẽ… Ai biết có mắc bệnh gì không…”


Mấy năm nay Văn Tuyết và Diệp Liệt Thanh đã bằng mặt không bằng lòng từ lâu, ở riêng đã nhiều năm, không thể đếm xuể đã cắm bao nhiêu cái sừng trên đầu Diệp Liệt Thanh.


Lúc trước Diệp Liệt Thanh dẫn cô tới đây, không biết Văn Tuyết nghe tin bác Cả xảy ra chuyện ở đâu đó, không quyến rũ được bác sĩ, nên đã dụ dỗ hộ lý.


Tuy nhiên, cô không ngờ hộ lý ở đây không có can đảm làm chuyện đó, Diệp Liệt Thanh phát hiện và trực tiếp giao chuyện này cho cô.


Hai cô cháu với nhau, cô có thể làm gì? Vì cơ thể của cô út mình, cô đành phải đặt làm một cái đai trinh tiết cho cô út đeo.


Tô Bối thấy Văn Tuyết nằm trên giường với bộ dạng tuyệt vọng, nên biết ả ta đã chịu đựng thứ này rất nhiều.


Đai trinh tiết… còn có điện… Thảo nào vừa rồi Văn Uyển ấn nhẹ mà Văn Tuyết trông như sắp chết trong đau đớn.


Nhưng cô không ngờ Văn Tuyết dai như vậy, thật hiếm có ai bị sỉ nhục và tra tấn đến thế mà không thật sự phát điên.


“Bà ta đương nhiên sẽ không điên, cả đời này bà ta chỉ nghĩ đến nhà họ Văn, tài sản của nhà họ Văn chưa nằm trong tay bà ta thì làm sao bà ta điên được… Đúng không cô út?”


Sự xấu hổ của Văn Tuyết đã biến mất từ lâu, để tùy ý Văn Uyển chế nhạo mà không cãi lại.


“Hồi đó bà ta không muốn lấy chồng dọn ra riêng, nhưng lại muốn một người đàn ông có gia thế mạnh ở rể, nên theo dõi Diệp Liệt Thanh…”


Sau khi hộ lý rời đi, Văn Uyển lấy một viên thuốc trong túi xách ra, bóp cổ Văn Tuyết nhét thuốc vào miệng ả ta, “Nhiều năm qua mong muốn có con… Chậc… Chắc cô chưa biết đâu nhỉ…”


Nói xong, Văn Uyển nhìn bụng Văn Tuyết, ánh mắt lạnh lẽo, “Cô, đến bây giờ cô vẫn không biết đứa con trong bụng mình đã chết như thế nào phải không?!”



Chương 156  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin