Chương 32: Tiểu Uyển gần đây có bạn trai
Văn Uyển nói một cách bình thản, nhưng lại khiến chàng trai phía sau đỏ mặt.
“Chào… Chào cô……”
Văn Tuyết nhìn chàng trai từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên một tia ghét bỏ, “Đừng kêu lung tung, ai là cô của cậu……”
Nghe vậy, khoé mắt Văn Uyển liếc gương mặt xanh mét của Diệp Liệt Thanh, nhẹ giọng nói: “Cậu ấy là bạn trai của cháu, nếu sau này bọn cháu kết hôn, cậu ấy chắc chắn phải gọi cô là ‘cô’……”
“Nếu không thì cậu ấy gọi cô là gì?! Chẳng lẽ gọi là bà phù thuỷ già!? Như vậy không lễ phép……”
Chàng trai nghe Văn Uyển nói vậy, cả khuôn mặt đỏ ửng, “Tớ… Tớ…… Tiểu, Tiểu Uyển…… Cậu đừng, đừng nói chuyện với người lớn như vậy…… Không, không lễ phép……”
“Hừ…… Không phải tớ bảo cậu gọi như vậy…… Đúng không cô, dượng……”
Văn Uyển từ đầu đến chân đều "lịch sự và lễ phép", ngoại trừ sự bất mãn trong lời nói, trình diễn hai chữ "không quen" Diệp Liệt Thanh vô cùng nhuần nhuyễn.
Lúc rời đi còn không quên dặn dò chàng trai ở trước mặt Diệp Liệt Thanh, “Ngày mốt là Tết Trung Thu, đúng ngày cuối tuần, tớ sẽ kêu mẹ tớ ở nhà chờ cậu và ba cậu……”
“Ừ, được……”
Chàng trai đi theo sau Văn Uyển, cầm cặp sách cho Văn Uyển, “Vậy… Tớ cần… cần chuẩn, chuẩn bị……”
“Không cần, chỉ cần tới là được.”
Chàng trai nói lắp bẩm sinh, ngọng nhưng đầu óc bình thường, gia đình tìm bác sĩ khắp nơi để chữa.
Văn Uyển có một người cậu làm bác sĩ, nhìn thấy chàng trai khờ khạo và ngốc nghếch, nhưng ba cậu lại là một người khôn khéo, chủ yếu là con người không tệ, cô đột nhiên cảm thấy tìm một mùa xuân thứ hai cho mẹ cô cũng tốt.
Tuy nhiên, những lời này lọt vào tai Văn Tuyết và Diệp Liệt Thanh lại thành cảm giác khác.
“Anh nhìn đi! Còn nhỏ đã dẫn trai về nhà! Thêm hai năm nữa chẳng phải sẽ lấy mạng người khác à!”
Diệp Liệt Thanh nghe Văn Tuyết nói xong, nhắm mắt, “Đó là cháu gái của cô! Cô là cô mà đặt điều cháu mình như vậy!?”
“Anh mắng tôi!? Tôi nói sai sự thật hay sao!? Mới 15-16 tuổi đã dám dẫn trai về nhà, lớn chút nữa, chẳng phải chưa kết hôn đã có bầu!?”
Diệp Liệt Thanh đột ngột mở mắt, cầm ly nước ở đầu giường quăng lên tường, “Cút đi!”
Văn Tuyết không thể tin nổi nhìn những mảnh thủy tinh vỡ vụn đầy đất, “Anh muốn tôi cút bởi vì con khốn Văn Uyển!?”
Thấy Văn Tuyết lại nổi điên, Diệp Liệt Thanh rút kim treo trong tay ra, rời khỏi giường.
“Cô không cút thì tôi cút!”
Máu trên tay nhỏ giọt suốt đoạn đường.
“Này…… Anh muốn đi đâu!?”
Y tá trực ban thấy thế, vội vàng bước tới cản Diệp Liệt Thanh, nhưng bị người đàn ông đẩy ra.
“Xuất viện! Chút nữa sẽ có người tới làm thủ tục xuất viện.”
Diệp Liệt Thanh phớt lờ tiếng rống giận của Văn Tuyết phía sau, ra khỏi bệnh viện gọi điện thoại cho mẹ Văn Uyển.
“Tiểu Uyển gần đây đã có bạn trai……”
Đang ở nước ngoài, Liễu Nhứ nhíu mày, không hiểu đối phương gọi điện thoại với mục đích gì, “Tôi chỉ biết nó có hai ba đứa bạn trai…… Dượng có chuyện gì?!”
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh khó chịu trong lòng, trực tiếp cúp điện thoại.
Trầm mặc một lúc, Diệp Liệt Thanh trở về nhà cũ của nhà họ Văn.
Bữa ăn tối.
Mọi người đang ăn, thấy Diệp Liệt Thanh xuất hiện đột ngột đều có chút kinh ngạc, “Xuất viện rồi à?! Sao không nói tiếng nào?!”
“À…… Văn…… Tiểu Tuyết đâu? Sao không cùng nhau trở về!?”
Trong lúc mọi người nói chuyện, Văn Uyển cắm cúi ăn, không hề ngẩng đầu.
Diệp Liệt Thanh ngồi xuống bàn ăn, sắc mặt u ám nhìn chằm chằm Văn Uyển một hồi.
“Không sao, bác sĩ bảo về nhà dưỡng.”
Văn Quốc Đống đang ngồi ở ghế chính, ngước mắt lên nhìn hai dượng cháu rồi cúi đầu.
Những người khác đang tập trung vào chuyện Văn Tuyết có về hay không, nên không chú ý tới bầu không khí khác thường giữa hai dượng cháu.
Dưới cái nhìn chăm chú "như hổ rình mồi" của Diệp Liệt Thanh, Văn Uyển ăn xong bữa cơm mà vẻ mặt không hề thay đổi.
“Bác Cả, mấy thím từ từ ăn, con lên lầu làm bài……”
Văn Quốc Đống không nói gì, Lâm Quyên gật đầu cho có lệ, “Đi đi.”
Thím Ba nghe vậy, nhìn sắc mặt không tốt lắm của Diệp Liệt Thanh, cười nói: “Tiểu Uyển cãi nhau với dượng à!?”
Bình thường cứ bám riết Diệp Liệt Thanh, bây giờ không thèm chào hỏi lời nào.
Văn Uyển nhún vai, “Người ta không quan tâm tới cháu……”
Nói xong, xoay người đi lên lầu.
“Con bé này…… Dượng cháu vỡ đầu chảy máu cũng vẫn đi tìm cháu, vậy còn không đau lòng, không quan tâm tới cháu hay sao?!”
Sau khi Văn Uyển lên lầu, Diệp Liệt Thanh cũng đứng dậy, “Em đi xem.”
Những người còn lại nhìn dáng vẻ giận dỗi của một lớn một nhỏ, không thể nói ra chỗ nào kỳ quái.
“Hai dượng cháu…… cãi nhau thật à?!”
“Ai biết……”
*
Sau khi Văn Uyển trở về phòng, cố ý không khóa cửa, Diệp Liệt Thanh đẩy nhẹ là cửa mở ra.
Nhìn Văn Uyển ngồi ngay ngắn ở bàn học, Diệp Liệt Thanh mới vừa bước tới đã thấy trên màn hình di động của Văn Uyển ở trên bàn, chàng trai đang cởi nút áo, để lộ gần hết bộ ngực.
“Tiểu, Tiểu Uyển…… Đủ, đủ chưa?!”
Văn Uyển nghe tiếng bước chân phía sau, lắc đầu, “Chưa…… Cởi áo……”
Chưa kịp nói chữ "ra", Văn Uyển đã thấy hoa mắt, di động trên bàn bị người đàn ông phía sau ném lên giường.
Văn Uyển xoay người, bình tĩnh nhìn người đàn ông đang nổi giận đùng đùng trước mặt, “Dượng, có chuyện gì thế?!”
Hai tay rũ bên hông của Diệp Liệt Thanh nắm thật chặt, “Văn Uyển!”
“Ơi, cháu đây.”
“Trước đây cháu đã nói gì với tôi!?”
Diệp Liệt Thanh không biết tại sao, luôn có một ngọn lửa tức giận không tên đang hoành hành trong lòng.
Văn Uyển nhướng mày, “Cháu nói cái gì với dượng?!”